A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 131: 131: A Kiều Hôm Nay Khai Quan Không





Khai quan!
*Khai quan là mở quan tài, thực ra người Việt mình cũng dùng từ này, chỉ để chú thích cho những ai không biết.
Máy bay vừa cất cánh, A Kiều đã hối hận.
Thực ra cô đã hối hận từ trước rồi, chỉ là do dự, lại sợ bị Sở Phục chê cười, cô liếc sang thoáng nhìn sắc mặt Sở Phục, Sở Phục lập tức nhìn lại: “Nương nương đang khát hay là đói bụng?”
Mặt mày uyển chuyển, khóe miệng ẩn chứa nụ cười, hoàn toàn khác với sự đau lòng thất vọng tức muốn hộc máu của A Kiều, sau khi phẫn nộ xong, Sở Phục lại cảm thấy sự vui mừng trỗi lên từ trong đáy lòng.
Rời xa Hạng Vân Độc, từ nay về sau lại chỉ có chủ tớ hai người bọn họ ở bên nhau.
“Sau khi lên núi thăm mộ, nương nương đạt được tâm nguyện, sau này ở lại Tây Thị tu luyện cũng được, muốn đi du lịch khắp thiên hạ nhìn ngắm non sông cũng được, Sở Phục lúc nào cũng ở bên cạnh nương nương.”
Trường An là quê hương, dù A Kiều có muốn ở lại hay là đi ra ngoài nhìn ngắm núi sông ngàn năm sau đã thay đổi ra sau, vẫn có nàng ta ở bên cạnh.
A Kiều thỏ thẻ: “Ta muốn trở về.” Ít nhất là phải trở về đánh anh một trận, Hạng Vân Độc chắc chắn không đánh lại cô.
Ý cười trên mặt Sở Phục hơi nhạt đi, mày hơi chau lại: “Nương nương, cần gì phải khiến mình đau lòng thế chứ?”
A Kiều nhìn về phía những đám mây cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ máy bay, mím chặt môi không nói, ban đầu cô đau lòng, nhưng ngoại trừ đau lòng ra thì sợ còn nhiều hơn.
Cô sợ Hạng Vân Độc cự tuyệt cô, cô sợ sẽ nghe thấy từ miệng Hạng Vân Độc những lời khiến cô khó chịu, cô còn sợ hãi lại nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ ấy một lần nữa.
Cô đã từng trải qua, chỉ cần có một chút khả năng, cô đã hận không thể chạy trốn đi thật xa.
Nhưng vừa mới lên máy bay, cô đã lại không nỡ xa Hạng Vân Độc, nhỡ đâu căn bản là anh chưa phát hiện ra thì sao? Có lẽ là anh bị phê bình, ngồi trong xe điều chỉ cảm xúc thôi thì sao?
Trước kia Lưu Triệt cũng như thế, lúc chính sự không theo ý hắn, lúc bà ngoại răn dạy hắn, hắn sẽ ngồi tĩnh tọa trong điện.

Khi ấy A Kiều thể nào cũng đi tìm hắn, nói tốt cho hắn trước mặt bà ngoại, muốn cùng chia sẻ phiền não với hắn, nhưng mà hắn lại luôn thấy khó chịu.
Sau đó thì bản thân A Kiều lại tức giận, cảm thấy hắn không hiểu lòng người tốt, lãng phí ý tốt của cô.
Lưu Triệt là như thế, có khi Hạng Vân Độc cũng là như thế.
Ngoại trừ Lưu Triệt, cô chẳng có người đàn ông nào khác có thể lấy ra tham khảo cả.

Nghĩ như thế, tự cô cũng cảm thấy có lý bèn hỏi Sở Phục: “Có khi anh ấy… Có khi anh ấy…”
Sở Phục nhìn cô, đầy vẻ thương tiếc, nàng ta nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Nương nương.”

A Kiều im bặt, cô không nói nữa, hơi cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đám mây nào cũng trông giống Hạng Vân Độc.
Sở Phục thấy A Kiều không vui như thế, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, những chuyện như thế này nương nương đã trải qua một lần rồi.

Năm đó, nương nương không chịu tin người chồng lớn lên cùng người từ nhỏ đến lớn lại bạc tình như thế, cứng đầu cứng cổ lao vào nhưng cuối cùng lại vỡ đầu chảy máu.
Hiện giờ, vẫn thần thái ấy, lại lao vào lần nữa, nương nương sẽ đau lòng đến thế nào chứ.
A Kiều dựa đầu vào cabin máy bay, đôi mắt nhìn chiếc cửa sổ nhỏ hình vuông, hàng mi dài đọng vài giọt nước.

Sở Phục lập tức mềm lòng, nàng ta không thể đụng vào A Kiều, giơ tay ra rồi lại rụt về.
Nàng ta khẽ nói: “Nương nương, nếu như thực sự muốn trở về xem thế nào thì đợi đi thăm mộ trên núi xong đã.”
Hắn ta sống không thoải mái thì thôi, nếu dám can đảm mà sống thoải mái thì năm đó nàng ta dám phạm vào tội lớn trong thiên hạ, dùng chú thuật với bậc đế vương, hiện giờ giết một cái kiếp sau thứ mười chín của “Hán Vũ” thì có khó gì.
A Kiều mua hẳn hai vé máy bay hạng thương gia.

Cô quá xinh đẹp, vừa ngồi xuống đã có người lại gần, nhưng mặt cô lạnh như băng, sau khi ngồi xuống lại bắt đầu tự nói chuyện với mình.
Thế là đến tiếp viên hàng không cũng không dám ở bên cạnh cô lâu, bởi vậy suốt dọc đường đi không có ai tới quấy rầy cô.
Tới Tây Thị, A Kiều mới bật di động lên, tin nhắn liên tục ùa vào đến mức điện thoại cũng thông báo không kịp.

A Kiều mở từng tin một ra, tất cả đều là của Hạng Vân Độc, anh gọi mười mấy cuộc điện thoại, sau đó để lại lời nhắn.
“Anh tới rồi, em ở đâu?”
“Đồ đạc trong nhà đâu rồi?”
“Có phải anh đến muộn nên em giận rồi không?”
“Khi nãy anh đi bắt tội phạm giết người ở tòa nhà ma.”
Nghe hết những tin nhắn thoại đó, đã có điện thoại gọi tới, A Kiều run tay, cắn răng nhấn vào nút nghe, giọng nói của Hạng Vân Độc truyền từ trong điện thoại ra: “Em ở đâu? Anh đi đón em.”
Hạng Vân Độc cũng không biết nói những thứ lời ngon tiếng ngọt, anh sống sắp được ba mươi năm mà chưa từng nói lời âu yếm với người con gái nào, chỉ có đúng một lần là lúc A Kiều nghĩ mình sắp chết, khóc đến tối tăm cả trời đất.
Anh ôm A Kiều vào lòng, vừa dỗ vừa vỗ, dỗ dành tới tận hơn nửa đêm mới dỗ được, tuy đó cũng dựa vào miệng nhưng không phải dựa vào lời ngon tiếng ngọt.

Hiện giờ căn bản anh không biết vì sao bạn gái lại bỏ đi.
A Kiều đúng là kiêu căng thật nhưng từ trước đến nay cô luôn biết chuyện nào mới là quan trọng, Hạng Vân Độc không cho rằng bởi vì anh tới trễ mà cô lại bỏ đi biệt tăm, còn dọn sạch đồ đạc trong nhà.
Cứ như thể sắp chia tay với anh.
Trong lòng vốn dĩ còn phân vân, cô bỏ đi lại khiến anh hiểu rõ lòng mình hơn, cô vẫn sống, vậy là đủ rồi.
Về phần cô tới đây vì mục đích gì, có lừa anh hay không, anh chưa từng nghĩ tới.

Hạng Vân Độc còn chưa biết bản thân mình tự cắm sừng cho bản thân mình, nhưng anh đã vội vàng tự đội cái sừng lên đầu.
A Kiều hơi bĩu môi: “Em ở Tây Thị.”
Hạng Vân Độc im lặng một lúc, anh biết cô đi Tây Thị để làm gì, cô đi tìm mộ của mình.
Vậy mà anh lại không hề cảm thấy sợ hãi quỷ dị, chỉ lo cho cô, ở bên ngoài một mình, không có ai chăm sóc, anh nói: “Em đợi anh đã, anh tới đó tìm em.”
A Kiều còn tưởng anh sẽ bảo cô về nhà, không ngờ vậy mà anh lại chịu tới đây tìm cô.
“Không phải anh nói mới bắt được tội phạm sao? Anh điều tra xong đi rồi đến sau.”
Hạng Vân Độc cười, anh nói chuyện càng lúc càng dịu dàng: “Vậy thì được, anh xin phép nghỉ đông, chúng ta đi chơi mấy ngày, lần trước chẳng phải là có rất nhiều chỗ chưa đi sao?”
Lần trước đi Tây Thị, Hạng Vân Độc không đi xem lăng Hán Vũ Đế, nghĩ đến lần này phải đi, tâm trạng hơi là lạ, thế này có thể nói là phong thái tốt nhất lúc gặp tình địch.
Anh đứng, hắn nằm, còn nằm dưới đất.
“Được!” A Kiều không thể vui hơn nữa, cô cười ngọt ngào, đợi Hạng Vân Độc tới tìm cô.
Một lúc sau Sở Phục đi ra bèn thấy mặt A Kiều đã mây tan sương tạnh, mặt trăng lại tỏa sáng, trên mặt đầy vẻ vui mừng: “Anh ấy không biết!”
Nghe giọng điệu của Hạng Vân Độc, anh chưa biết gì cả, giống như cô đã đoán, chỉ là tâm trạng không tốt nên mới ngồi trong xe, lúc sắp đến chỗ cô lại nhìn thấy tội phạm.
Thảo nào anh quay đầy chạy luôn, thần thức của A Kiều rộng mênh mang nhưng lực chú ý lại chỉ tập trung vào mình Hạng Vân Độc, căn bản không phân thần đi xem có phải anh đi bắt tội phạm hay không.
Ý cười trong mắt Sở Phục từ từ nhạt đi: “Thế thì nương nương muốn về luôn sao?”
A Kiều gỡ được gánh nặng trong lòng, mặt mày sáng rỡ, xua tay nói: “Anh ấy sẽ tới tìm ra, chúng ta đi xem xem ngôi mộ kia là thật hay là giả trước đã.”
Chuyên gia chẳng phải nói là chưa xác nhận được sao, để đích thân cô tới xác nhận thật giả.


Nghĩ đến ngôi mộ này cô lại hơi tức giận, ngôi mộ này quá nhỏ, Lưu Triệt tự xây lăng cho mình lại chỉ cho cô một ngôi mộ bé tí như thế.
“Được.” Sở Phục liếc nhìn A Kiều một cái rồi lại thu hồi ánh mắt.
Sở Phục là ma, suốt dọc đường đi, chuyện gọi xe, đặt khách sạn toàn phải do A Kiều làm.

Cô vừa tới khách sạn đã mệt rã rời, ngã vật ra, thị nữ tượng gốm giúp cô thay chăn ga vẫn dùng ở nhà, đốt một chút tinh dầu mà cô vẫn thích.
A Kiều thay quần áo, chui vào chăn, gối đầu lên gối, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, chỉ một lát là ngủ.
Sở Phục đứng canh bên cạnh cô, ánh mặt trời hoàng hôn từ cửa sổ sát đất hắn vào, ánh sáng mặt trời ấm áp mạ một lớp màu vàng lên người A Kiều.

Sở Phục nửa ngồi nửa quỳ ở mép giường, nhìn khuôn mặt vô tư lự đang ngủ, kìm nén sự chua xót trong lòng.
Nàng ta đưa tay ra, lướt ở trong không trung, cách một khoảng khẽ vuốt lên khuôn mặt A Kiều.
Chua xót có thể kiềm chế nhưng lo lắng vẫn chẳng hề mất đi.

Hạng Vân Độc vẫn chưa biết, nhưng nếu hắn biết thì sao?
Sáng sớm hôm sau, A Kiều dẫn Sở Phục đi tìm mộ của chính mình.

Đợi đến lúc Hạng Vân Độc tới thì không đi xem được nữa, sợ anh phát hiện ra manh mối gì.
Tới Tây Thị, tin tức phần mộ của Trần Hoàng Hậu được tìm thấy lại càng nhiều, nghe nói từ bên trong đào được một chiếc quan tài màu đỏ, nước sơn như mới, trải qua ngàn năm vậy mà màu sắc vẫn không thay đổi.
Đường dẫn vào mộ đã sập một nửa, gạch đá bùn đất đè lên quan tài, đội khảo cổ định dùng tay không để đào từng chút một lớp đất phía trên, lấy quan tài từ trong lòng đất ra, có khi sử dụng một số kỹ thuật có thể khôi phục diện mạo trước đây của Trần Hoàng Hậu, xem người phụ nữ từng khiến Hán Vũ Đế từng muốn xây nhà vàng giấu người đẹp nói cho cùng trông như thế nào.
Sauk hi phục hồi được, thi thể người phụ nữ này sẽ được trưng bày ở viện bảo tàng.
A Kiều xem tin tức xong đập bàn!
Nếu là thật, đây là thi cốt của cô, sao có thể để người khác muốn làm gì thì làm chứ? Lại còn định đặt ở viện bảo tàng để trưng bày?
Cô tức phát điên, không quan tâm gì nữa: “Chúng ta có đi trộm cũng phải trộm quan tài ra ngoài!” Về phần làm gì với thi thể sau khi trộm ra, cô tạm thời chưa nghĩ đến.
Cô nói cái gì Sở Phục đồng ý cái đó.

Nàng ta còn lo lắng hơn cả A Kiều, thi thể của nương nương làm sao có thể để người khác giày xéo.
A Kiều mua một đống đồ, thuê một cái xe, đi thẳng tới cao nguyên Hàm Dương.
Để hết đồ lên xe, cô điều khiển gió để chuyển động bánh xe, từ từ đi lên cao nguyên Hàm Dương.
Vẫn còn cách nơi bị đồn là mộ của Trần Hoàng Hậu một đoạn khá xa, khu đất đã bị bao lại.


Giờ đã vào giữa đông, trên dốc cỏ cây khô vàng, liếc mắt nhìn ra xa, chỉ có mấy cành cây khô cằn chọc tua tủa lên không trung.
Gió táp vào mặt, trên chạc cây có hai ba con quạ đen đậu lại, gió thổi qua lông quạ, mấy con chim này vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn ngôi mộ, không kêu tiếng nào.
A Kiều vừa mới đi về phía trước một bước, quạ đen bỗng quay đầu, một con trong số đó đập cánh bay lên, bay thẳng về phía ngôi mộ.
Bốn phía không một bóng người, chỉ có tiếng gió thổi.

A Kiều nhíu mày, thế này không giống tin đưa trên TV mà, quan tài sơn đỏ đâu rồi?
Trên mộ có một lớp đất mỏng, A Kiều không thể bước bừa lên đó, cô đang định thả thần thức ra lén nhìn vào trong mộ, xem mình có nằm ở nơi này không, Sở Phục đã nói: “Cứ để ta đi đi.”
Nàng ta sợ trong mộ bừa bộn, A Kiều thấy sẽ đau lòng.
Nói rồi nàng ta bay vào trong mộ.

Ngôi mộ này bên ngoài chỉ có một lỗ hổng giống như tổ kiến, trên nông dưới sâu, đội khảo cổ chỉ mới ở tầng nông, thực sự đi vào thì phải là dưới mặt đất.
Giống như tượng binh mã trong mộ Thủy Hoàng, hết tầng này đến tầng khác, nếu không phải là ma thì tới đây còn không thể đi vào.
Trên mặt đất đúng là có một cái quan tài màu đỏ, một nửa bị đè dưới đất đá.

Sở Phục thăm dò, trong đó trống không, đã chẳng có thi thể, lại chẳng có vật chôn cùng, nhưng mà quan tài này đúng là thứ đồ cổ ngàn năm.
Bên trong linh khí cuồn cuộn, chẳng lẽ quan tài mà cũng có thể thành tinh sao?
Sở Phục lại tìm xuống tầng thứ hai, lần này mới là quan tài thật, giống hệt chiếc quan tài đỏ ở tầng thứ nhất.

Chiếc quan tài đỏ son này đặt ở giữa tầng thứ hai, bốn góc một chưa bị mở ra chút nào.
Bên trong tầng này rải đầy vàng bạc chôn cùng, một góc còn có chiếc đèn dầu.
Sở Phục thở phào, nhưng lại sợ trong quan tài không phải A Kiều, vừa mới bay tới bên cạnh quan tài, chiếc quan tài đỏ đã vang lên tiếng lách cách nho nhỏ, có vẻ như sắp khai quan.
Hai mày Sở Phục nhíu lại, sát khí tụ lại trong lòng bàn tay, trong quan tài này đã có động tĩnh, vậy thì không phải quan tài của nương nương, chẳng lẽ là yêu tinh vớ vẩn trên núi dám chiếm quan tài?
Nắp quan tài lệch ra, từ bên trong có một người xuất hiện, Sở Phục đánh một chưởng, sát khí lao thẳng giữa cặp mày.
Trong phút chốc, người nọ yêu kiều kêu lên một tiếng, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt người nọ, sát khí trong lòng bàn tay Sở Phục biến mất, hai tay rũ xuống, ngơ ngác hỏi: “Nương nương?”
Con ma trong quan tài vừa khóc vừa cười: “Sở Phục! Sao bây giờ ngươi mới tới!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.