Xe việt dã vững vàng chạy về phía khu biệt thự ở lưng chừng núi bên cạnh thành phố Hải còn trong lòng Diệp Hàng lại đang lập lòe như đèn đường ngoài cửa sổ.
A Ly nói nàng không thể ở nơi nhân khí quá vượng, vì thế anh chỉ có thể hủy phòng khách sạn đã đặt trước và đề nghị cô tới ở căn biệt thự của Diệp gia ở ngoại thành. Nơi ấy vốn bỏ không mấy năm, anh cũng chỉ nhất thời đề nghị không nghĩ cô lại đồng ý. Giờ phút này nghĩ tới mấy ngày tiếp theo cô sẽ ở lại cái nơi thuộc về anh, ngồi trên ghế sô pha anh từng ngồi, dùng đồ vật của anh thế là Diệp Hàng không nhịn được thấy tim đập như điên.
Biệt thự cách thành phố không xa nhưng người ở đây lại không nhiều lắm. Nơi này nằm ở Ngọa Long Sơn của thành phố Hải, gần núi gần biển, tọa lạc hướng bắc quay về phía nam, phong thủy cực tốt nên khi mới mở giá bán cực cao. Nhưng vì nó tốt nên mẹ anh khi ấy lập tức xuống tay mua cho con trai một căn, để sau này anh có thể vượng tài.
“Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài, căn nhà này mua ba năm nhưng tôi chỉ ở nửa năm, hiện tại ngẫu nhiên tôi mới tới. Mỗi tháng sẽ có một dì giúp việc tới giúp quét dọn một lần, có lẽ đồ dùng sẽ không đầy đủ. Cô xem có cần cái gì thì sáng mai tôi sẽ nhờ dì giúp việc mang tới……” Lúc đi vào khu biệt thự thiếu nữ ngồi ghế sau vẫn không nói nhiều thế là Diệp Hàng không nhịn được dặn dò kỹ.
A Ly cũng không nhìn anh mà chỉ quan sát núi non đen kịt trước mặt sau đó đáp một câu “ừ.”
Diệp Hàng có ý khơi dậy đề tài để nói chuyện với cô nên anh bắt đầu nói tới dụng ý năm đó mẹ mình mua nơi này, “…… Bà ấy còn cố ý tìm người xem, nói căn này là hợp với tôi nhất, mua rồi chắc chắn tôi sẽ giàu có…..”
“Nói bậy.” A Ly liếc anh một cái rồi nhàn nhạt mở miệng,
“Nơi này có núi non lại là hướng nam, dựa phía bắc, vốn là thế vượng tài nhưng phần tụ tài ở phía tây lại không đủ. Nước chảy qua chỗ này lại đi quá nhanh, khí không dễ tụ, tài cũng khó giữ, thế nên đương nhiên chẳng vượng tài nổi.” Cô vươn ngón tay ra chỉ một cái hồ nhân tạo ở trung tâm khu biệt thự rồi lại chỉ dòng nước nhân tạo đang chảy vui vẻ trước cửa khu.
Ngón tay tinh tế của cô chỉ ra từ cửa sổ xe, ánh đèn mờ nhạt bên ngoài chiếu lên đó khiến nó đẹp đẽ như sa tanh nhuộm đầy màu sắc. Từ góc độ của Diệp Hàng thì ngón tay nho nhỏ kia thực xinh đẹp, tuy màu da trắng nhợt nhạt nhưng lại mang theo ấm áp của đèn đường nên vẫn ẩn ẩn nhìn thấy màu hồng, gần như trong suốt. Người ta nhìn thấy cảnh này sẽ không nhịn được tâm tình xôn xao, trìu mến vô hạn.
“Chẳng trách công việc của tôi hiện tại chỉ đủ kiếm tiền ăn cơm.” Diệp Hàng nén ấm áp trong ngực xuống và mỉm cười nhìn cô, chỉ hy vọng cô nói thêm cái gì đó.
Nhưng anh không hề biết hai mắt mình sáng thế nào, khuôn mặt tuổi trẻ anh tuấn tràn ngập thiện ý, còn có cả đa tình khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải ngây ngẩn động lòng.
“Phong thủy có tốt hay không còn phải xem mệnh cách của chủ nhân, mệnh cách của anh cực kỳ vượng, sẽ không bị ảnh hưởng bởi phong thủy này nên đừng lo.” A Ly rũ mắt nói.
“Lời này của cô giống hệt đại sư của chùa Nam Đài.” Diệp Hàng nghĩ đến lúc trước mình ghi danh vào trường cảnh sát khiến mẹ lo lắng, mãi tới khi bà mang sinh thần bát tự của anh tới chùa ở Nam Đài tính qua mới miễn cưỡng đồng ý.
“Vị đại sư kia nói khó hiểu hơn, nói là mệnh cách của tôi được người ta sửa, chẳng những chín đời đều được thuận lợi mà đời nào cũng vô nạn vô tai, không tà ám nào xâm nhập được. Dù tôi có làm việc gì thì cũng sẽ an ổn. Vốn bố mẹ tôi không tin nhưng sau này thấy tôi nhiều lần làm nhiệm vụ vẫn không sao, người khác bị thương còn tôi đến vết trầy da cũng không có thế là bố mẹ tôi tin luôn……” Diệp Hàng cười và lắc đầu sau đó trực tiếp đánh xe vào trong gara của biệt thự và xuống xe giúp cô mở cửa.
“Cộng sự đều nói chắc tổ tiên nhà tôi chôn ở nơi tốt.” Anh vừa cười vừa nói đùa.
A Ly trầm mặc xuống xe, cũng không tiếp lời anh mà chỉ ôm con mèo đen, lấy tay nải của mình và cùng anh đi vào nhà. Đúng, không phải túi hành lý mà cô mang theo tay nải, là mảnh vải hình vuông, đồ được đặt vào sau đó buộc bốn góc với nhau rồi đeo bên vai.
Hai người một trước một sau vào phòng, đèn vừa bật sáng đã để lộ thiết kế và trang hoàng tỉ mỉ tinh xảo bên trong nhà. Chẳng qua mấy ngày nay không ai dọn dẹp nên sàn nhà và bàn ăn có chút bụi.
Phòng cho khách ở gần phòng ngủ chính, nơi ấy rộng rãi lại sáng ngời, bên ngoài có ban công, buổi sáng đứng ở đó có thể đón ánh mặt trời chiếu lên người một cách thoải mái.
Ai biết A Ly xem xong lại nhẹ nhàng lắc đầu nói mình ở tầng hầm là được.
“Như vậy sao được!” Tầng hầm chẳng bao giờ thấy ánh mặt trời, âm u lại ẩm ướt, sao có thể ấm áp thoải mái như phòng cho khách chứ?
“Tôi cần âm khí hộ thể vì thế nơi đó thích hợp nhất.” A Ly nhẹ giọng mở miệng lại thấy mày của anh nhíu lại thì đáy mắt không nhịn được nảy lên chút ấm áp.
Tầng hầm ngầm được bố trí làm phòng rửa ảnh, ngẫu nhiên Diệp Hàng mới tới đây ở, lúc ấy anh sẽ mang theo phim tư liệu và tới đây rửa ảnh. Vì dì lao công không được vào đây nên trên sô pha và bàn trà còn không ít hồ sơ tư liệu đặt bừa bãi, bụi cũng nhiều hơn so với tầng trên.
Diệp Hàng cực kỳ áy náy, khách quý tới cửa anh lại chỉ có thể để cô ở cái nơi lạnh như băng này. Nhưng anh biết lời A Ly nói anh chẳng thể phản bác, vì thế anh chỉ đành bật hai bóng đèn duy nhất dưới hầm sau đó xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp quét tước.
Sau khi dọn sạch sô pha và bàn, lại quét tro bụi và lau sàn anh ôm một bộ chăn đệm mềm mại từ trên phòng khách xuống và cẩn thận trải lên sô pha. Thế này miễn cưỡng coi như một cái giường thoải mái.
Đợi anh chuẩn bị xong A Ly mới không nhanh không chậm đi vào đặt tay nải lên bàn sau đó chậm rãi mở ra.
Diệp Hàng tò mò nhìn thì thấy cô lấy ra một cái lò hương kiểu cũ to bằng bàn tay. Nó có màu tối, dưới ánh đèn không phải quá sáng thì nó như biến thành màu đen. Nhìn lâu rồi cái thứ kia lại ẩn ẩn hiện màu hồng, rất giống chuỗi ngọc trên tay cô.
Sau đó cô lấy ra một cây hương rất kỳ quái.
Cây hương này không giống hương bình thường, chỉ dài bằng ngón trỏ của người lớn, cũng không phải màu vàng hoặc nâu thường thấy mà là màu đen hơi tỏa sáng.
A Ly cắm cây hương vào lư hương, ngón cái và ngón giữa nhẹ nhàng búng lên đỉnh hương thế là cây hương lập tức cháy lên. Nhưng lạ là chẳng thấy khói bốc lên mà chỉ thấy đầu cây hương hơi đỏ, giống như lửa ma chơi ở Minh giới khiến lòng người ta rét lạnh.
Chỉ chốc lát sau Diệp Hàng đã ngửi được một mùi hương cổ quái. Anh chưa từng ngửi thấy mùi này, nó cực nồng nhưng không hiểu sao ngửi lâu lại có cảm giác khác.
“Đây là hương gì thế?” Anh không nhịn được tò mò nhìn cái lư hương nho nhỏ kia.
“Dẫn hồn hương.” A Ly đặt cái lư ngay ngắn sau đó lẳng lặng nhìn một chút mới đáp —— “Một nén minh hương đưa qua lại, ngũ phương đồng tử dẫn hồn về. Ba ngày sau nếu con quỷ nhỏ kia không muốn hồn phi phách tán thì sẽ phải theo mùi hương này tìm tới đây.”
Diệp Hàng quay đầu nhìn cô và hỏi: “Con bé thật sự đi tìm người đã hại mình ư?”
A Ly nhàn nhạt hỏi: “Anh cảm thấy nó có nên đi hay không?”
Nghe vậy Diệp Hàng cũng không nói nữa.
Lúc ở bệnh viện, khi A Ly giúp Chu Hưng bảo vệ tâm mạch thì anh có dùng laptop tìm hiểu tư liệu về vụ án của đứa nhỏ kia.
Trong tư liệu có ảnh camera chụp lúc con bé mất tích, còn có ảnh của hiện trường vụ án, khẩu cung của hung thủ. Tư liệu còn nói sau khi cha mẹ đứa nhỏ khóc lóc thương tiếc con mình lại chỉ quan tâm tới tiền bồi thường. Từng trang tư liệu đều khiến trái tim người ta lạnh giá.
Diệp Hàng nhắm mắt, trong đầu hình dung toàn bộ quá trình đứa nhỏ kia bị hại.
Vào tiết mưa dầm tháng tư, đứa nhỏ tan học vào buổi chiều lại không có người đưa đón như nhà khác. Cha con bé bận đi làm, mẹ phải chăm sóc em trai mới sinh thế nên đứa nhỏ chỉ có thể tự mặc một cái áo mưa nhỏ in hoạt hình sau đó cõng cặp sách nhỏ đi dọc theo con đường nở đầy hoa đỏ đi về nhà.
Con bé vừa đi vừa dùng đôi giày màu hồng trên chân dẫm lên những vũng nước trên lối đi. Trên đường cái là xe tới xe lui, bên cạnh là người qua lại vội vàng nhưng chẳng ai để ý tới một thiếu niên cầm ô đen, đeo kính dày, trong tay cầm một con búp bê vải dụ dỗ đứa nhỏ đi theo mình. Sau đó hắn dắt tay đứa nhỏ đi về phía ngược với đường về nhà của con bé.
Bị cưỡng hiếp, chết đuối, bị phanh thây, miệng bị con búp bê vải nhét vào nên chẳng thể hét được tiếng kêu cứu nào.
Hiện trường vụ án đỏ rực, trong bồn tắm đầy máu là thi thể nho nhỏ. Hóa ra hoa văn trên người con quỷ nhỏ kia chính là dấu vết để lại khi bác sĩ khâu thi thể.
Hung thủ của vụ án là một thiếu niên tên Triệu Gia Hào. Thủ đoạn của hắn cực kỳ tàn nhẫn khiến người ta giận sôi máu, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên hắn không bị pháp luật trừng trị.
Mà thi thể đứa nhỏ kia quả thực không đầy đủ, sau khi khâu lại phần ngực bụng vẫn thiếu mất một miếng. Trong khẩu cung của Triệu Gia Hào có nói hắn đã bỏ vào bồn cầu giật nước. Nếu không có A Ly thì chẳng ai biết kỳ thực súc sinh này phanh thây đứa nhỏ xong thì thấy hơi đói nên thuận tay cắt một mảnh thịt nhỏ xuống ăn sống.
Hình ảnh thiếu niên đeo kính được chụp trong tư liệu cho thấy bề ngoài bình thường hay thẹn thùng, không hề giống tên hung thủ với hành vi phạm tội tàn nhẫn. Nhưng nhìn cách hắn dụ dỗ nạn nhân, thủ đoạn tàn hại đứa nhỏ và vẻ bình tĩnh sau khi bị bắt cũng như bộ dạng khóc lóc thảm thiết để che giấu chủ ý của mình thì có thể thấy hắn hoàn toàn hiểu mình đang làm gì. Hắn biết phân biệt đúng sai, việc hắn phạm tội đã có chuẩn bị từ trước, hơn nữa khả năng lớn là hắn sẽ tái phạm.
Một tên súc sinh như thế hẳn phải chịu quả báo, có bị trả thù cũng đúng.
——————————————————————————————————————————
Lúc ở bệnh viện A Ly dẫn dương khí của Diệp Hàng cho Chu Hưng. Mệnh hỏa của Chu Hưng từ từ vượng lên, nguy hiểm không còn thế là tảng đá lớn trong lòng Diệp Hàng được gỡ xuống, mỏi mệt cũng theo đó nhảy lên.
Lúc này đã muộn, hơn nửa biệt thự ở đây đã tắt đèn, tầng hầm ngầm chỉ còn mùi hương nồng kia ngoài ra không còn động tĩnh gì. Diệp Hàng phỏng đoán hiện tại con quỷ nhỏ kia hẳn cũng đã ngửi được mùi hương.
Thấy A Ly nhắm mắt ngồi lặng trên sô pha, con mèo đen cũng ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh cô thế là anh biết mình không thể tiếp tục quấy rầy cô. Anh nhẹ nhàng đi ra ngoài, tắt đèn trên tường và chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên cây hương trong lư hương nhỏ chợt nổ “Đùng ~” một tiếng và tóe lửa. Lòng Diệp Hàng nảy lên, mắt vội nhìn A Ly.
“Không sao.” A Ly vẫn nhắm mắt khi cất giọng trả lời nghi vấn của anh ——