Người nọ khẽ giật mình, A Mạch đã đưa tay ra trước mặt anh ta nói: “Lấy ra đây.”
Thường Ngọc Thanh yên lặng nhìn A
Mạch rồi xoay người bước đi. Trong lòng A Mạch thấy lạ, liền bước nhanh
hai bước chặn Thường Ngọc Thanh lại, nói: “Ta đã giữ lời thả ngươi rồi,
ngươi phải đem chủy thủ trả lại cho ta.”
Thường Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn A
Mạch, chỉ thấy nàng một thân quân phục Nam Hạ cao gầy, mày cao mắt sáng, anh khí hiển hiện, hai má so với lần gặp trước đầy lên không ít, hiển
nhiên hai tháng vừa rồi đã đầy đặn lên nhiều. Không biết vì sao trong
lòng anh ta đột nhiên lại dâng lên một cảm giác buồn bã, nhưng trên mặt
lại nở nụ cười, hỏi: “Chủy thủ nào? Ngươi giữ lời hứa gì với ta?”
Lời này vừa nói ra, A Mạch không khỏi giật mình, lập tức nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Thường Ngọc Thanh thoải mái cười, hỏi lại: “Mạch tướng quân, ngươi cũng có ý gì?”
A Mạch chưa từng nghĩ rằng Thường
Ngọc Thanh sẽ vô lại như thế, nhất thời cũng không biết phải phản ứng
như thế nào, chỉ gay gắt nhìn Thường Ngọc Thanh chằm chằm, môi mím chặt, im lặng không nói.
Thường Ngọc Thanh cũng nhìn nàng một
lúc lâu, khẽ mỉm cười rồi bước qua A Mạch. A Mạch đâu thể để anh ta cứ
thế mà rời đi như vậy, song lại sợ giữa phố xá sầm uất, nếu để người
khác nhận ra thân phận của hai người tất rước lấy phiền toái lớn, vì vậy khi thấy Thường Ngọc Thanh bỏ đi cũng không dám tiếp tục ngăn cản, chỉ
len lén đi theo phía sau, đến khi Thường Ngọc Thanh đi vào một ngõ nhỏ
vắng lặng, lúc này A Mạch mới dám lên tiếng gọi anh ta, nhưng cũng không dám kêu tên mà chỉ gọi: “Ngươi đứng lại!”
Thường Ngọc Thanh tất nhiên biết A
Mạch luôn luôn đi theo sau mình, nghe nàng quát lớn như vậy cũng không
chịu dừng lại, mà lại càng bước nhanh hơn. A Mạch thấy anh ta như thế,
cũng chạy theo, vội vàng nắm lấy bả vai của Thường Ngọc Thanh.
Thường Ngọc Thanh dừng lại, nghiêng
đầu liếc mắt nhìn bàn tay nàng đang đặt trên vai mình, nhếch miệng mỉm
cười, quay đầu hỏi A Mạch: “Ngươi muốn động thủ với ta?”
Tất nhiên A Mạch biết nàng không phải là đối thủ của Thường Ngọc Thanh, nhưng giờ phút này lại không nghĩ
nhiều như vậy, chỉ tức giận nói: “Đó là di vật của cha ta, ngươi phải
trả lại cho ta!”
Thường Ngọc Thanh quay người lại, cười hỏi: “À, là vật mà ngươi từng sử dụng khi ở Thúy Sơn phải không?”
A Mạch không biết Thường Ngọc Thanh vì sao lại diễn trò như thế, liền buông tay ra, nhíu mày nhìn anh ta.
Thường Ngọc Thanh nheo mắt, cười nói
với A Mạch: “Ta nhớ khi ấy ngươi từng nói rằng thanh chủy thủ đó đối với ngươi rất quan trọng, trừ phi ngươi chết đi thì mới để cho người khác
lấy nó từ trên người của ngươi. Hiện tại ta thấy Mạch tướng quân đang
rất khỏe mạnh, thanh chủy thủ kia sao lại để cho người khác cầm đi vậy?
Không biết lời Mạch tướng quân nói câu nào mới là thật, câu nào là giả
đây?”
Trong lòng A Mạch kỳ thật đã tức giận đến cực điểm, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lửa giận hỏi Thường Ngọc
Thanh: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Thường Ngọc Thanh nhìn A Mạch, chỉ
cười lắc lắc đầu, đáp: “Không muốn thế nào cả, chỉ muốn nói Mạch tướng
quân tìm ta đòi chủy thủ chính là tìm sai người rồi, ta chẳng có chủy
thủ hay di vật gì của lệnh tôn hết.”
Trong mắt A Mạch dường như đã có thể
phun ra lửa, ngữ khí lại càng thêm lạnh lẽo, chỉ nói: “Ta không muốn nói những lời vô nghĩa với ngươi, ngươi trả chủy thủ cho ta, ta thả ngươi
rời đi.”
Thường Ngọc Thanh cũng lạnh lùng cười nhạo một tiếng hỏi: “Mạch Tuệ, ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Ngươi cho là chỉ bằng bản lĩnh của ngươi, là có thể giữ được ta lại hay
sao? Hay là…” Thường Ngọc Thanh ngừng lại, cố ý ái muội ghé sát vào tai A Mạch thấp giọng chế giễu: “Ngươi cho là chỉ cần ta nói có ý với ngươi,
thì sẽ lao thẳng đến ôm ngươi vào lòng, không dám làm tổn thương ngươi?”
Lời còn chưa dứt, A Mạch đã nghiến
răng rút đao chém Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh nghiêng người
tránh khỏi, còn chưa kịp rút loan đao bên hông ra thì lưỡi đao của A
Mạch đã lại lao tới, Thường Ngọc Thanh hừ lạnh một tiếng, không buồn rút đao, chỉ nghiêng phải nghiêng trái tránh né đao của A Mạch.
Bộ đao pháp này của A Mạch là do
Trương Sinh truyền thụ, thân thể và đao hòa quyện làm một, đao chuyển
động theo người, biến hóa đa dạng, chính là một bộ đao pháp tấn công
liên hoàn. A Mạch lại luyện đến mức thành thục, thanh đao trong tay càng đánh càng nhanh hơn, chiêu trước chiêu sau đều nhằm vào những chỗ yếu
hại trên người Thường Ngọc Thanh.
Thường Ngọc Thanh không ngờ đao pháp
của A Mạch lại thuần thục đến thế, anh ta vốn đã mất tiên cơ, sau lại ỷ
mạnh không chịu rút đao, chỉ lùi về phía sau tránh né nên không khỏi rơi vào tình thế thập phần nguy hiểm. Lúc này anh ta không thể không rút
loan đao ra, nhưng A Mạch đâu để cho anh ta có cơ hội, một đao đã bức
anh ta đến sát tường, ngay sau đó đã kề đao sát vào cổ anh ta.
A Mạch lạnh giọng quát: “Đưa chủy thủ cho ta!”
Thường Ngọc Thanh cúi đầu yên lặng
nhìn thanh trường đao một lúc lâu, chợt nở nụ cười, ngẩng đầu nói với A
Mạch: “Chủy thủ không ở trên người ta.”
A Mạch ép hỏi: “Ở đâu?”
Thường Ngọc Thanh cười nói: “Hình
dáng thanh chủy thủ kia của ngươi rất khác lạ, Thôi Diễn thấy thích, nói là muốn đem đi phỏng chế một chiếc khác, ta liền cho hắn ta mượn rồi.”
A Mạch ngẩn ra, lại hỏi: “Thôi Diễn hiện giờ ở đâu?”
Thường Ngọc Thanh sảng khoái đáp:
“Vẫn đang ở chỗ thợ rèn, anh ta hẹn ta đến đó lấy chủy thủ, chưa thấy ta đến chắc chắn sẽ chưa rời đi.”
A Mạch nhìn Thường Ngọc Thanh chằm chằm, trầm mặc không nói, trong lòng thầm nghĩ không biết lời anh ta nói là thật hay giả.
Thường Ngọc Thanh nhìn vào mắt A
Mạch, thấy ánh mắt nàng hắc bạch phân minh, thuần khiết linh động, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, nhịn không được nói: “Ngươi có tin ta không?
Nếu như ngươi tin ta, ngươi liền về trước đi, ta sẽ cho người đem chủy
thủ đến trả cho ngươi.”
A Mạch cười lạnh một tiếng, nói vặn lại: “Không ngờ những lời lừa gạt trẻ con như thế mà Thường tướng quân cũng nói ra được.”
Thường Ngọc Thanh khẽ cười, nhắm mắt
dựa vào bức tường sau lưng, thản nhiên nói: “Ngươi đã không chịu tin,
vậy thì ngươi nói phải làm sao bây giờ.”
Trong lòng A Mạch nhất thời cũng thấy khó xử, nếu đợi Thường Ngọc Thanh tự mình đem chủy thủ đến trả thì nàng tất nhiên không thể yên tâm, mà nếu cứ như vậy đi theo Thường Ngọc
Thanh tìm Thôi Diễn, để người khác nhìn thấy lại gây nên chuyện đa đoan. A Mạch trầm ngâm một lát, nói: “Giờ ngươi kêu Thôi Diễn đem chủy thủ
đến đây trả cho ta.”
Thường Ngọc Thanh mở mắt ra, sảng khoái đáp: “Được!”
A Mạch nghe anh ta trả lời sảng khoái như thế, trong lòng ngược lại có chút sinh nghi, ngưng thần nhìn Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh thận trọng đưa mắt liếc nhìn thanh đao
vẫn đặt trên cổ mình, lại giương mắt nhìn A Mạch, nói: “Ngươi thu đao
lại thì ta mới thuận tiện đi đến đó được.”
A Mạch không nói, ngược lại, bàn tay lại nắm càng chặt đao hơn.
Thường Ngọc Thanh cười nhạo nói: “Mạch Tuệ, nếu ta muốn đi, ngươi chỉ trông vào một thanh đao sẽ không ngăn được ta đâu.”
A Mạch biết anh ta nói thật, anh ta
thành danh đã lâu, chút công phu ấy của nàng trong mắt anh ta chẳng qua
cũng chỉ nhìn cho đẹp mắt, vừa rồi nếu không phải anh ta sơ ý, có lẽ
cũng không khống chế được anh ta. Nghĩ vậy, A Mạch liền thu đao lại, hỏi Thường Ngọc Thanh: “Ta gọi người truyền tin cho Thôi Diễn, anh ta hiện
giờ đang chờ ngươi ở xưởng rèn nào?”
Thường Ngọc Thanh đáp: “Là xưởng rèn tốt nhất ở đây, hình như gọi là Nghiêm Ký thì phải.”
A Mạch vẫn nhìn vào mắt anh ta, thấy
anh ta không có vẻ như nói dối, liền nói “Thật có lỗi”, rồi thanh trường đao trong tay lật lên, cắt một góc áo bào của anh ta, sau đó để Thường
Ngọc Thanh một mình đứng trong ngõ nhỏ, rồi tự mình ra ngoài tìm một đứa bé đang chơi bên đường, cho nó vài món đồ chơi(1), rồi kêu đứa nhỏ mang theo góc áo đến xưởng rèn tìm một nam tử trên cổ có thắt một chiếc khăn đen, nói với anh ta chủ nhân của góc áo này đang chờ anh ta ở đây. Đứa
trẻ kia thấy chỉ cần cầm góc áo chạy đi một lát liền có đồ chơi, liền
vui vẻ nhận lời chạy đi.
A Mạch xoay người trở lại con hẻm
nhỏ, Thường Ngọc Thanh vẫn yên lặng đứng dựa lưng vào góc tường, nghe
thấy tiếng bước chân của nàng liền quay đầu nhìn lại, hỏi: “A Mạch, vì
sao ngươi phải bán mạng cho Nam Hạ như thế?”
A Mạch đứng bên cạnh anh ta, khẽ mím môi, trầm mặc một lát rồi mới đáp: “Vì ta bắt buộc phải làm thế!”
Thường Ngọc Thanh chỉ cười, cũng không hỏi A Mạch vì sao lại bắt buộc phải làm thế, chỉ dựa lại vào tường không nói.
Xưởng rèn kia ở cách đây không xa,
một lúc sau liền nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập chạy đến, A Mạch
lập tức cảnh tỉnh, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa đao đặt lại trên vai Thường Ngọc Thanh, giương mắt nhìn về phía người đang chạy tới.
Người mới tới đúng là Thôi Diễn, tuy
mặc một thân thường phục, nhưng trên cổ vẫn buộc một chiếc khăn đen, che vết sẹo trên đó lại. Lúc này anh ta nhìn thấy A Mạch thì vô cùng sửng
sốt, đảo mắt lại nhìn thấy A Mạch đang kề đao lên cổ Thường Ngọc Thanh,
trong mắt liền hiện rõ sự hoảng hốt, nhìn Thường Ngọc Thanh kêu lên:
“Đại ca!”
A Mạch ép đao xuống, nhìn Thôi Diễn hỏii: “Chủy thủ đâu?”
Trên mặt Thôi Diễn hiện ra một tia
khó hiểu, há miệng đang định hỏi chủy thủ nào thì Thường Ngọc Thanh lại
đột nhiên lên tiếng: “Chính là thanh chủy thù mà ngày ấy ở Nhạn Sơn
ngươi đã từng nhìn thấy đấy, ngươi còn không đem trả lại cho Mạch tướng
quân đi.”
Ngày ấy trên Nhạn Sơn, đúng là Thôi
Diễn đã từng thấy Thường Ngọc Thanh cầm thanh chủy thủ trong tay, chẳng
qua là anh ta cũng tận mắt thấy Thường Ngọc Thanh ném thanh chủy thủ kia vào trong núi, hiện giờ sao lại hướng về phía mình để đòi? Thôi Diễn
mặc dù là kẻ lỗ mãng nhưng cũng không phải là đồ ngốc, giờ nghe Thường
Ngọc Thanh nói như vậy liền thuận miệng đáp: “Để ta trả lại cho nàng
ta.” Nói xong đưa tay vào ngực lấy ra một vật gì đó nhanh chóng ném về
phía A Mạch, trong miệng kêu lên: “Nhận lấy này!”
Vật nọ bay vèo đến trước mặt A Mạch, A Mạch theo bản năng đưa tay tiếp lấy, đúng lúc phân tâm đó thì Thôi Diễn lao nhanh về phía trước, loan đao trong tay đồng thời cũng chém tới. A
Mạch rùng mình, vội vàng vung đao lên đỡ, hai lưỡi đao chạm vào nhau
phát ra một tiếng “keng” chát chúa, tia lửa theo đó bắn ra, A Mạch phải
lui lại phía sau mấy bước mới đứng vững được, chỉ cảm thấy cổ tay chấn
động đến nỗi run lên, suýt nữa thì đánh rơi cả trường đao.
Chỉ một chiêu đó, Thôi Diễn đã cứu
được Thường Ngọc Thanh từ dưới lưỡi đao của A Mạch thoát ra. A Mạch cũng không phản kích, chỉ liếc nhanh vật mà Thôi Diễn vừa ném cho mình, thấy đó không phải là thanh chủy thủ của mình, lập tức lạnh giọng hỏi Thường Ngọc Thanh: “Chủy thủ của ta đâu?”
Thường Ngọc Thanh cụp mắt xuống không đáp, Thôi Diễn lại khàn khàn nói: “Ngươi làm như vật đó của ngươi đó
bảo bối không bằng nên người khác lúc nào cũng phải mang theo bên người
chắc, ta nói cho ngươi biết, đại ca đã ném nó lâu rồi!”
A Mạch không để ý tới lời lẽ kích bác của Thôi Diễn, chỉ trừng trừng nhìn thẳng vào Thường Ngọc Thanh, truy
vấn tiếp: “Chủy thủ của ta đâu?”
Thường Ngọc Thanh cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn A Mạch, không nhanh không chậm đáp: “Ném rồi.”
Trên khuôn mặt của A Mạch vẫn giữ vẻ
bình tĩnh, nhưng chuôi đao trong tay đã bị nắm chặt đến phát run, lạnh
giọng hỏi: “Ném chỗ nào?”
Thường Ngọc Thanh khóe môi khẽ nhếch lên, hiện ra một nét cười khinh mạn: “Trên núi Nhạn Sơn.”
A Mạch yên lặng nhìn Thường Ngọc Thanh một lát, ánh mắt lạnh lẽo như băng, trên mặt cũng chậm rãi mỉm cười.
Thôi Diễn ở một bên thấy hai người
bọn họ bỗng dưng nhìn nhau mỉm cười, không khỏi ngẩn ra, trong lòng càng sợ Thường Ngọc Thanh lại bị A Mạch mê hoặc, vội vàng hướng về phía A
Mạch kêu lên: “Ít nói nhảm thôi, để lại mạng cho ta!” Nói xong loan đao
trong tay liền vung lên, lao thẳng về phía A Mạch.
Thôi Diễn trời sinh thần lực, nên A
Mạch không dám cùng anh ta trực tiếp đối kháng, trường đao trong tay
hoặc đâm hoặc gạt, chứ không dám đón đỡ trực diện, chỉ trông vào sự linh hoạt của bản thân để tránh, chân cũng không lộ dấu vết lẳng lặng lùi về phía sau. Con hẻm nhỏ vắng vẻ này chính là phía sau của một cửa tiệm,
ít người qua lại, nhưng hai đường vào ngõ đều hướng ra đầu phố, chỉ cần
lui ra đến chỗ đông người qua lại trên đường thì Thôi Diễn không thể
tiếp tục giao chiến với nàng được nữa.
Thôi Diễn thấy A Mạch chỉ thủ chứ
không công, cũng đoán được vài phần tính toán trong lòng nàng, làm sao
có thể thả cho nàng đi như vậy, vậy nên lại càng ra chiêu nhanh hơn, đao trước đao sau nối tiếp nhau bổ tới, tất cả đều hướng vào những chỗ yếu
hại trên ngườu A Mạch, lộ rõ ý định nhất quyết muốn lấy bằng được tính
mạng của nàng.
A Mạch vài lần rơi vào tình thế cực
kỳ nguy hiểm, trong lòng thầm nói xong rồi, mình đúng là nhất thời ngu
xuẩn nên mới phải chết như thế này, khóe mắt lại thoáng thấy Thường Ngọc Thanh chỉ một mực yên lặng đứng dựa lưng vào tường, trong lòng đột
nhiên vừa động, một bên tiếp tục duy trì sự chống đỡ với Thôi Diễn, một
bên hướng về phía Thường Ngọc Thanh hô lớn: “Thường Ngọc Thanh, nếu
ngươi muốn giết ta thì tự mình ra tay đi, sao phải mượn tay người khác!”
Thường Ngọc Thanh vẫn như trước không hề phản ứng, A Mạch ngửa người né một đao của Thôi Diễn, lưỡi đao đưa
ngược ra sau lưng, nhân đó xoay ngược người lại, lao thẳng về phía
Thường Ngọc Thanh. Nếu như nhất định phải chết, vậy thì liều mạng đánh
bạc một phen mà dắt nhau cùng xuống tuyền đài đi!
Thôi Diễn vốn định giải quyết A Mạch
chỉ trong vài chiêu, không ngờ đao pháp của A Mạch lại thuần thục đến
thế, hơn nữa thân hình nàng lại vô cùng linh hoạt, trong chốc lát đúng
là không thể khống chế được nàng, lại thấy A Mạch tránh về phía Thường
Ngọc Thanh, trong lòng càng gấp, vội vàng vung đao nhằm thẳng vào yết
hầu của A Mạch, nhưng đao mới tới nửa đường, thì A Mạch đã đã đưa tay
nắm được cánh tay của Thường Ngọc Thanh, kéo anh ta lên trước thành vật
cản. Loan đao của Thôi Diễn vừa xuất ra, vội vàng thu lại, trong lúc cấp bách thiếu chút nữa thì tự làm mình bị thương, đang phồng mồm định mắng A Mạch là đồ vô sỉ, chợt thấy A Mạch biến sắc, nhoáng một cái, cả người lẫn đao không ngờ lại lao về phía anh ta.
Thôi Diễn nhất thời sợ A Mạch dùng
kế, theo bản năng lắc mình tránh đi, thân hình A Mạch lao thẳng đến vách tường mới ngừng lại được, khi quay lại, một tay cầm đao che ở trước
người, tay khác giữ chặt bên xườn, mím chặt môi yên lặng nhìn Thường
Ngọc Thanh.
Không biết thanh loan đao trong tay
Thường Ngọc Thanh xuất hiện từ khi nào, trên lưỡi dao dính máu, cùng với máu trên vết thương của A Mạch tí tách nhỏ xuống đỏ tươi.
Máu từ trong vết thương của A Mạch chảy ra, rơi trên mặt đất, rất nhanh đọng thành một vũng nhỏ.
———————-
Chú thích:
1- Nguyên văn là “đẩu tử”, đoán là
một loại bánh kẹo hoặc đồ chơi gì đó mà A Mạch hứa cho đứa trẻ nếu nó
mang giúp mảnh áo bào của Thường Ngọc Thanh đi tìm và đưa cho Thôi Diễn