A Mạch không khỏi ngẩn người, lặng đi một lúc mới đáp: “Biết.”
Từ Tĩnh lại hỏi: “Võ An cách Thanh Châu bao xa?”
“Chưa đến hai trăm dặm.”
Từ Tĩnh sắc mặt hơi trầm xuống: “Nếu biết chưa đến hai trăm dặm, vì sao còn dung túng cho anh ta đến lúc này?”
A Mạch giải thích nói: “Quân Giang
Bắc mới đến Thanh Châu, căn cơ chưa ổn định, phía sau, Tiếu Dực lại chưa tỏ rõ thái độ có phải bằng hữu hay không, nên ta không dám tùy tiện
xuất binh. Hơn nữa trong tay Thường Ngọc Thanh cùng lắm cũng chỉ có
khoảng ba, bốn vạn binh, phần lớn lại là kỵ binh, không có ưu thế công
thành, nên khó có thể uy hiếp Thanh Châu. Chi bằng trước mắt không cần
để ý tới anh ta, nhân cơ hội này cứ chỉnh đốn lại Thanh Châu cho ổn định vững chắc đã.”
Từ Tĩnh dùng khí thế bức người nói:
“Ngươi cẩn thận chặt chẽ chỉ cầu yên ổn, lại quên mất Thường Ngọc Thanh
là người như thế nào rồi sao! Hổ sói sát bên sườn, mà vẫn yên tâm say
ngủ! Thường Ngọc Thanh tuy trẻ tuổi nhưng lại có thể leo lên hàng ngũ
danh tướng Bắc Mạc, cái tên ‘Sát tướng’ đâu phải vô duyên cớ mà có. Vì
sao anh ta phải trú quân ở một thành nhỏ như Võ An? Ngươi có từng nghĩ
tới nguyên nhân chưa?”
A Mạch nhất thời trầm mặc, tất nhiên
nàng đã từng nghĩ tới nguyên nhân vì sao Thường Ngọc Thanh lại đem đại
quân đóng ở thành Võ An, Võ An chính là nơi mà quân Thanh Châu khi xuất
quân về hướng tây bắc chắc chắn phải đi qua, Thường Ngọc Thanh đóng quân ở nơi này, chẳng những có thể đợi viện binh, lại có thể đề phòng quân
Giang Bắc đánh lén, lại có thể khống chế việc quân Giang Bắc tiến quân
theo hướng tây bắc, ngoại trừ ba điều này, chẳng lẽ anh ta còn có ý đồ
khác sao?
Từ Tĩnh hừ lạnh một tiếng, nói thêm:
“Nếu Thường Ngọc Thanh dung túng binh lính ở Võ An đánh cướp, giết chóc
dân chúng những quận huyện xung quanh, khiến dân chúng hoảng loạn chạy
trốn, sau đó lại phái kỵ binh đuổi lưu dân về hướng Thanh Châu, lùa dân
chúng công thành, ngươi sẽ làm thế nào? Có dùng tên bắn chết dân chúng
công thành để bảo đảm an toàn cho Thanh Châu hay không?”
“Không thể!” A Mạch theo bản năng đáp.
“Không thể?” Từ Tĩnh cười lạnh, chế
nhạo nói: “Vậy ngươi muốn liều mạng hy sinh quân đội, mạo hiểm việc
thành có thể bị phá để cho dân chúng vào thành sao?”
A Mạch chau mày, mím môi không nói.
Không cần Từ Tĩnh phải giảng giải, nàng cũng biết tuyệt đối không thể
cho dân chúng vào thành, bởi vì trong đó chắc chắn sẽ có gian tế của
thát tử, hoặc chúng sẽ đoạt cổng thành, hoặc sẽ vào trong thành làm nội
ứng, khi đó thành Thanh Châu khó có thể giữ được.
Từ Tĩnh nhìn A Mạch chằm chằm, lại
tiếp tục ép hỏi: “Vừa không dám cho dân chúng vào thành, lại không muốn
bắn chết dân chúng, vậy ngươi phải làm thế nào? Theo sát phía sau dân
chúng là gót sắt của kỵ binh thát tử, đừng nói ngươi không bắn chết dân
chúng, chỉ cần ngươi nhất thời hơi do dự, bắn chậm một chút, thát tử đã
có thể vọt tới dưới thành, cung thủ trên tường thành của ngươi còn có
tác dụng gì nữa không? Còn nữa, một khi dân chúng đến gần sông đào bảo
vệ thành, ngươi giết hay không giết? Nếu giết, đó đều là dân chúng Nam
Hạ, thậm chí còn có những người có quan hệ họ hàng với quan quân giữ
thành của ngươi, họ đều bị thát tử chĩa đao kề sát phía sau mà buộc phải chạy đến đây, nếu giết, tất yếu sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí. Nhưng nếu
không giết, một khi bọn họ chạy đến chật kín như nêm, khí giới công
thành của thát tử cũng được đẩy đến, cổng thành của ngươi có thể phòng
thủ kiên cố được nữa không?”
A Mạch biến sắc mặt, trên người đã đã toát ra một thân mồ hôi lạnh. Lùa dân chúng công thành thật sự là một
độc kế. Bất kể là giết hay không giết, đều ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí
của quân sĩ thủ thành. Giết, sẽ gây hao tổn vật tư thủ thành, cũng như
thể lực cùng sĩ khí của binh lính. Không giết, thát tử sẽ thoải mái công thành.
Từ Tĩnh dựa lưng vào thùng xe, ngửa
đầu thở dài, thản nhiên nói: “Thường Ngọc Thanh là người có năng lực
tiềm tàng, nhiều ngày rồi mà vẫn bất động như thế tất nhiên là có dự
tính, nếu như lão phu không đoán sai, giờ phút này anh ta đang tăng
cường chế tạo binh khí công thành.”
A Mạch nghe xong lại càng kinh hãi,
nàng và Thường Ngọc Thanh quen biết đã lâu, vài lần gặp nhau mặc dù đều
là tranh đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng trong suy nghĩ đã mơ hồ nhận
định người này tuy không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng không
thể là kẻ âm hiểm đê tiện, đúng là bản thân đã quên mất anh ta còn có
tên là “Sát tướng”, quên mất “Sự tích” anh ta từng chôn sống hơn sáu vạn hàng binh!
Từ Tĩnh lâu không nghe thấy A Mạch có động tĩnh gì, biết nàng đã đem những lời của mình lọt vào trong tai,
cũng không nói nhiều lời, chỉ dựa vào thùng xe nhắm mắt dưỡng thần, cho A Mạch có thời gian tự mình cân nhắc cho thông suốt. Ngoài xe, Trương
Sinh cùng Hắc Diện mơ hồ nghe được đối thoại giữa Từ Tĩnh và A Mạch, hai người nhìn nhau, đều rơi vào im lặng.
Đoàn người lặng lẽ đi tới thành phủ,
vốn hôm nay là ngày quân nghị, các tướng lĩnh tề tụ thật chỉnh tề, bọn
Lý Thiếu Hướng, Vương Thất đã sớm chờ ở ngoài cửa, thấy xe la trở về,
tất cả đều vây quanh lại, đón A Mạch và Từ Tĩnh vào trong phủ. Từ Tĩnh
đơn giản chỉ cùng mọi người chạm mặt, rồi nói thẳng ra rằng thân thể mỏi mệt nên muốn đi nghỉ trước. A Mạch sớm đã cho người chuẩn bị phòng cho
ông ta, nghe vậy liền sai Trương Sĩ Cường đưa Từ Tĩnh đi nghỉ, còn mình
tiếp tục chủ trì hội nghị quân sự mỗi tuần một lần.
Quân Giang Bắc ngụ tại Thanh Châu đã
hơn một tháng, việc kết hợp và tổ chức lại cũng đã hoàn thành, trong
thành, biên chế của binh lính tác chiến đã có bốn vạn bảy ngàn sáu trăm
năm mươi sáu người, trong đó kỵ binh có bốn ngàn năm trăm ba mươi mốt
người. Cái khác tạm thời không nói, chỉ riêng chuyện xuất lương thảo mỗi ngày thôi đã phải chi phí rất lớn rồi. Mặc dù tiền bạc được thưởng từ
Thái Hưng khá nhiều, nhưng cũng không thể lo nổi chi phí sinh hoạt cho
bốn vạn người, mỗi khi nhắc tới việc này, quân nhu quan Lý Thiếu Hướng
lại giống như vừa ăn phải hoàng liên(1), hé miệng là có thể phun ra mật
vàng bất cứ lúc nào.
Thanh Châu là vùng đất nghèo, trước
đây đều phải dựa vào sự cung dưỡng của Ký Châu mà tồn tại, hiện giờ bề
ngoài Thanh Châu và Ký Châu đã thành thế đối địch, tuy Tiếu Dực thủ
thành Ký Châu vẫn chưa tiến hành phong tỏa kinh tế đối với Thanh Châu
nhưng cũng không tiếp tục cung cấp tiền, lương cho Thanh Châu nữa.
“Xem tình thế này, chi bằng chúng ta
phải nhanh chóng hạ Ký Châu thôi.” Hữu phó tướng quân Giang Bắc đương
nhiệm Mạc Hải đề nghị.
Tiết Vũ lắc đầu, nói: “Võ An còn có
đại quân của thát tử, chúng ta vốn giơ cao lá cờ chống lại thát tử, giờ
chưa thấy khai chiến với thát tử, lại đi đánh người trong nhà trước, e
là sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng.”
Mạc Hải vốn xuất thân từ quân Dự
Châu, là một người cao lớn thô kệch, tính tình cũng rất ngay thẳng, nghe Tiết Vũ nói như thế liền phản bác: “Tiết tướng quân quên là chúng ta đã làm phản rồi sao? Chẳng lẽ vì thanh danh mà để cho mọi người chết đói?
Cả mấy vạn người như vậy, miệng ăn núi lở, không lấy Ký Châu thì làm sao bây giờ? Thái Hành không thể so với Ô Lan được, cái gì cũng không có,
thì lấy gì để nuôi quân?”
Nghe Mạc Hải nói như vậy, sắc mặt
Tiết Vũ liền có chút không tốt, anh ta sinh ra và lớn lên ở Thái Hành,
tất nhiên không thích nghe người khác nói xấu Thái Hành nửa câu, mặc dù
Thái Hành đúng là nơi đất bạc dân nghèo.
Vương Thất nhìn thấy Tiết Vũ không
vui, sợ Mạc Hải tiếp tục đắc tội với người ta, vội vang cười nói: “Ngẫm
lại có lẽ sẽ nghĩ ra biện pháp, nhớ ngày đó mới vào Ô Lan, mọi người lúc đó chẳng phải đều sợ trong núi không có gì nuôi quân đó thôi, nhưng kết quả thì sao, quân Giang Bắc chúng ta không chỉ nuôi được, mà còn lớn
mạnh lên không ít còn gì!”
A Mạch đưa mắt nhìn Tiết Vũ, dò hỏi:
“Tiết tướng quân, trước đây binh lính giữ thành Thanh Châu cũng có hai
vạn người, ngoại trừ lương thảo do triều đình cấp, còn có nguồn cung cấp nào khác nữa không?”
Tiết Vũ lắc đầu nói: “Chỉ trông vào
lương thảo do triều đình cấp mà miễn cưỡng nuôi quân, Thanh Châu vốn đã
nổi danh là vùng đất nghèo, nên trong triều có rất nhiều người không
nguyện đến đây làm quan.”
A Mạch cười, nàng biết Thanh Châu
nghèo, chỉ có điều nhìn phủ đệ của các tướng lãnh trong thành này lại
chẳng có vẻ khốn cùng như Tiết Vũ nói, vì thế lại hỏi: “Những người đến
đây thì sao? Cũng không thể để cho họ ngay cả người nhà cũng không nuôi
nổi!”
Tiết Vũ nghĩ nghĩ nói: “Thanh Châu là nơi tận cùng, triều đình cấp bổng lộc lại thiếu, nếu chỉ duy nhất một
người đến thì không nói làm gì, nhưng nếu mang theo gia quyến đến thì
đúng là không nuôi nổi. Về sau lại có một vị tướng thủ thành nghĩ ra một cách, đó là phân cho họ mỗi người một đỉnh núi Thái Hành, thu hoạch sản vật sẵn có đem về dùng trong gia đình.” Anh ta nói xong nhìn về phía
đám người Vương Thất và Lý Thiếu Hướng, nói: “Nhị vị đã từng từ thành
Thanh Châu ra ngoài, hẳn là vẫn còn nhớ rõ chứ?”
Lý Thiếu Hướng và Vương Thất đều sửng sốt, đây là chuyện giữ kín trong quân đội Thanh Châu, nói là phân cho
đỉnh núi, kỳ thật chính là bị các tướng lĩnh cao cấp này chiếm lấy, sau
đó sai sử binh lính đi canh tác thay bọn họ. Hai người bọn họ đều là mới phát đạt sau khi gia nhập quân Giang Bắc, ở Thanh Châu cũng không ít
lần lên “Đỉnh núi” khổ lao. Hiện giờ Tiết Vũ điểm danh đến hai người,
bọn họ bất giác đều có chút xấu hổ.
Lý Thiếu Hướng con mắt vòng vo xoay chuyển, cười nói: “Trước kia đúng thật là có nghe đến.”
Vương Thất nói thẳng: “Nhớ, ta còn
lên núi ở lại mấy ngày. Nếu nhớ không lầm, vườn đào trên núi Phi Hà là
của nhà Tiết tướng quân?”
Mặt Tiết Vũ đỏ hồng lên, có chút
không được tự nhiên, ứng phó nói: “Chuyện trong nhà đều do nội tử để ý,
ta cũng không quá quan tâm.”
Trương Sinh nhìn thấy Tiết Vũ không
được tự nhiên, vội vàng nói sang chuyện khác: “Tình hình ở đây với trên
núi Ô Lan không giống nhau, liệu có thể đem các doanh tản vào trong núi
được không?”
Người khác còn chưa mở miệng, Lý
Thiếu Hướng cũng đã liên tục lắc đầu, phản đối: “Không được, vùng núi
này rất hoang sơ, khí hậu lại khô hạn, chỉ trông chờ vào chút cao
lương, sản lượng lại không cao. Những hộ nông gia trên núi ăn còn không
đủ no, nên kể cả có tiền cũng không thể mua được lương thực.”
Không thiếu chư tướng trong quân là
người Thanh Châu, tất nhiên cũng biết đó đều là tình hình thực tế, đều
gật đầu công nhận, nhất tề nhìn về phía A Mạch, chờ chủ ý của nàng. A
Mạch vẫn trầm mặc, vừa rồi khi Trương Sinh nói đem các doanh phân tán
vào trong núi khiến trong lòng A Mạch vừa động, cũng nhân việc nuôi quân mà nghĩ ra cách giải quyết một vần đề nan giải.
Mọi người thấy A Mạch trầm mặc không
nói, cũng theo nhau mà trở nên im lặng, nhưng đợi đến nửa ngày vẫn không thấy A Mạch có phản ứng gì, trong lòng đều không khỏi cảm thấy kỳ quái. Vương Thất nhìn thoáng qua Lý Thiếu Hướng ở bên cạnh, dùng khuỷu tay
khẽ huých anh ta, hướng về phía A Mạch bĩu môi. Lý Thiếu Hướng đối với
động tác nhỏ của Vương Thất làm như không thấy, chỉ khẽ đằng hắng trong
họng, đang định mở miệng, thì Trương Sinh đã lên tiếng gọi A Mạch trước: “Mạch đại nhân, ngài nói đi? Trong núi này không đủ sản vật và lương
thực nuôi quân, Ký Châu mặc dù trù phú, nhưng chúng ta có nhờ cậy được
hay không vẫn còn rất khó nói, dù sao chúng ta cũng phải nghĩ ra biện
pháp mới được.”
A Mạch giờ phút này đã là phục hồi
lại tinh thần, Trương Sinh nói lại vô cùng rõ ràng, A Mạch hiểu được ý
tốt của Trương Sinh, trước hướng anh ta khẽ cười rồi mới hỏi chư tướng:
“Mọi người nghĩ thế nào?”
Lý Thiếu Hướng chần chờ một chút rồi nói: “Nếu không, ta cho người đi tìm vài ngọn núi thu hoạch ít sản vật tự nhiên đi?”
A Mạch cười nói: “Khai hoang trồng
trọt cũng là một cách, chỉ có điều ít nhất phải hai năm mới nhìn thấy
kết quả, không phải giải pháp trước mắt. Ngươi trước cứ cho người tìm,
cũng là làm một việc tốt cho dân chúng Thanh Châu.”
Lý Thiếu Hướng gật đầu nói phải.
A Mạch còn nói thêm: “Nhất định phải
giải quyết vấn đề ăn mặc, biện pháp tốt nhất chính là lấy từ vùng đất Ký Châu trù phú, chỉ có điều hiện tại có quân đội thát tử ở Võ An, chúng
ta không có cách nào khác để xoay sở, cũng không thể làm ra cảnh nồi da
nấu thịt mà biến người nhà thành kẻ địch được.”
Tiết Vũ nghe xong lời ấy vội vàng gật đầu, nói: “Đúng là như thế.”
A Mạch nói tiếp: “Cho nên, tốt nhất
là Tiếu tướng quân ở Ký Châu có thể chủ động đưa lương, tiền cho chúng
ta là tốt nhất.” Thấy trên mặt chư tướng đều lộ vẻ khó hiểu, A Mạch cười cười, lại nói với Tiết Vũ: “Việc này phải phiền Tiết tướng quân tự mình đi Ký Châu một chuyến, nói quân Giang Bắc chúng ta không đủ lương thảo, trước mắt tính phải bỏ Thanh Châu, xin Tiếu tướng quân tạm thời cho
quân ta mượn tạm vài quận huyện để làm chỗ trốn tránh.”
Tiết Vũ nghe đến đây biết A Mạch muốn mình đi lừa đảo, mặc dù không hoàn toàn tán thành, nhưng cũng khó mà
nói khác, đành phải trầm giọng lĩnh mệnh.
Đợi cho quân nghị chấm dứt, sắc trời
đã tối. Tiết Vũ theo mọi người rời khỏi phòng nghị sự, cố ý đi chậm vài
bước tụt lại phía sau mọi người, vụng trộm kéo Lý Thiếu Hướng lại, thấp
giọng dò hỏi: “Lý tướng quân, không biết vị Từ tiên sinh mà lúc trước
mọi người ra khỏi phủ nghênh đón là người phương nào?”
Lý Thiếu Hướng giơ ngón tay cái về
phía Tiết Vũ, đáp: “Đó là người lắm mưu nhiều kế nhất quân Giang Bắc ta, vốn là quân sư bên cạnh Thương soái, Từ Tĩnh, Từ tiên sinh.”
Tiết Vũ có chút kinh ngạc, nói: “Quân sư của Thương soái? Nhưng sao lại có vẻ rất thân thiết với Mạch đại nhân vậy?”
Lý Thiếu Hướng thần bí cười cười: “Bởi vì Từ tiên sinh là thúc trượng của Mạch đại nhân!”
“Thúc trượng?” Tiết Vũ không khỏi kinh ngạc,“Mạch đại nhân đúng là đã có thê tử rồi sao?”
Lý Thiếu Hướng cười hắc hắc, hỏi: “Thấy không giống người có thê tử phải không?”
Tiết Vũ theo bản năng lắc lắc đầu,
trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, may là thê tử chưa tìm bà mối đem muội tử nhà mình gả cho Mạch đại nhân, nếu không, người khác
còn không hiểu tại sao mình lại đem muội muội gả cho thủ trưởng làm
thiếp? Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Lý Thiếu Hướng hô: “Mạch đại nhân”,
Tiết Vũ vừa đưa mắt nhìn lên, thấy A Mạch mang theo thân vệ từ trước mặt đi tới, vội vàng cất tiếng chào: “Mạch đại nhân.”
A Mạch cười cười, nói với Tiết Vũ:
“Đúng lúc Tiết tướng quân còn chưa đi, vừa rồi có câu quên chưa nói với
tướng quân, khi nào Tiết tướng quân đi Ký Châu, nhất định phải nói rõ
với Tiếu tướng quân rằng quân Giang Bắc chúng ta đúng là bất đắc dĩ mới
dùng đến hạ sách này, chỉ mong Tiếu tướng quân niệm tình dân chúng Thanh Châu, quân Giang Bắc ta thật không đành lòng bỏ dân chúng Thanh Châu
lại cho thát tử giết hại.”
Tiết Vũ và Lý Thiếu Hướng đều ngẩn
ra, tên thân vệ phía sau A Mạch lại phì cười thành tiếng. A Mạch quay
đầu liếc nhìn anh ta một cái, anh ta vội vàng nghiêm mặt cúi đầu xuống.
Tiết Vũ bị tiếng cười của tên thị vệ kia làm cho bừng tỉnh, vội vàng đồng ý nói: “Thuộc hạ hiểu rồi.”
A Mạch lại hàn huyên cùng anh ta vài câu, rồi mang theo tên thị vệ kia xoay người rời đi.
Tiết Vũ vẫn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, Lý Thiếu Hướng cười hắc hắc vỗ vai anh ta, nói: “Không phải buồn,
dù sao ngươi và Tiếu lão tướng quân cũng không phải người ngoài, ta bảo
thật, ngươi đi thì cứ việc nói thẳng: Ngài cấp lương thảo cho chúng ta
đi, nếu cho, chúng ta nhất định nhớ kỹ ơn của ngài. Còn không cho? Tốt
lắm, đừng trách chúng ta da mặt quá dày, cũng chỉ có thể mang theo dân
chúng Thanh Châu đến chỗ ngài tìm nơi nương náu, ngài mau chuẩn bị phòng ở cho chúng ta đi!”
Tiết Vũ chớp chớp ánh mắt nhìn Lý Thiếu Hướng mà cảm thấy vô cùng choáng váng.
Lại nói A Mạch mang theo tên thân vệ
kia rời đi, cũng không về chỗ ở của mình, mà đi vòng đến chỗ của Từ
Tĩnh. Trong phòng Từ Tĩnh đã sáng đèn, Trương Sĩ Cường đang chỉ huy hai
tiểu binh khiêng một thùng nước nóng lớn, đưa mắt lên thấy A Mạch đang
lại gần, vội vàng bảo hai tiểu binh đưa thùng nước ra ngoài, còn mình
thì bước nhanh ra nghênh đón, kêu lên: “Đại nhân.”
A Mạch tùy ý khẽ gật đầu, hỏi anh ta: “Tiên sinh không ngủ sao?”
Trương Sĩ Cường lắc đầu nói: “Tiên
sinh nói rong ruổi trên đường cả người rất khó chịu, cho nên nhất định
phải tắm rửa, cũng vừa thu dọn xong.”
Trong phòng, Từ Tĩnh đã nghe được A Mạch và Trương Sĩ Cường nói chuyện, liền cất giọng hỏi: “Là A Mạch sao?”
A Mạch vội vàng cao giọng đáp: “Tiên sinh, là ta, A Mạch.”
———————-
Chú thích:
1- Hoàng liên: một vị thuốc trong
Đông y, rễ to bằng đầu đũa, khúc khuỷu, ít rễ con nhiều, nhánh như bàn
chân gà, ngoài vàng sẫm, trong vàng tươi, vị rất đắng.