Trương Sinh đứng bên cạnh cười giải
thích: “Đến lúc trời sắp sáng mới nhận ra là Đường tướng quân, lúc này
mới vội đến hỗ trợ, ai ngờ vẫn chậm một bước, kỵ binh thát tử đều đã bị
Đường tướng quân dẫn người chia nhỏ ra rồi vây đánh, ta chỉ phải đứng
bên cạnh xem náo nhiệt mà thôi.”
Đường Thiệu Nghĩa cũng cười nói: “May mà có Trương Sinh, bằng không ta nhất định sẽ để không ít thát tử trốn
thoát, dùng bộ binh chống lại kỵ binh mặc dù thắng cũng phải chịu tổn
thất ít nhiều.”
Đang nói chuyện, thì phía sau xuất
hiện một con ngựa chạy như bay tới, lập tức một hán tử cường tráng chừng ngoài ba mươi tuổi, coi như không thấy đám người A Mạch và Trương Sinh, mà hướng thẳng về phía Đường Thiệu Nghĩa bẩm báo: “Đường nhị gia, đã
kiểm kê xong nhân số của thát tử, cả sống và chết tất cả vừa tròn chín
trăm tám mươi hai người.”
“Một tiểu đoàn kỵ binh thát tử có một nghìn người, đây hẳn là một tiểu đoàn.”Đường Thiệu Nghĩa gật đầu nói,
lại phân phó hán tử kia: “Ngươi giao hết tù binh thát tử cho quân Giang
Bắc, sau đó đưa mọi người ra khỏi đại doanh quân Giang Bắc hạ trại chỉnh đốn, rồi phái người trở lại báo tin bình an cho Đại đương gia.”
Hán tử kia lên tiếng tuân mệnh rồi giục ngựa mà đi.
Trương Sinh muốn cố tình tránh đi để A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa có không gian nói chuyện, vô thức liếc mắt
một cái nhìn Đường Thiệu Nghĩa, lại nhìn về phía A Mạch hỏi: “Đại nhân,
ta đi xem xét một chút.”
A Mạch suy nghĩ rồi nói: “Cũng được, mọi người đều vất vả cả đêm rồi, ngươi đi xem xét, xử lý hoàn tất công
việc sau trận đánh, rồi cho kỵ binh về đại doanh nghỉ ngơi, hồi phục.”
Trương Sinh lĩnh mệnh, chắp tay cáo từ Đường Thiệu Nghĩa, quay ngựa đi về phía đại đội kỵ binh.
A Mạch ghìm nhẹ dây cương, cho ngựa
chạy chầm chậm cùng Đường Thiệu Nghĩa, khi đi ngang qua Lâm Mẫn Thận,
Đường Thiệu Nghĩa thấy có chút quen mặt, không khỏi đưa mắt nhìn mấy
lần, trong đáy mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
A Mạch thấy vậy, liền dặn dò Lâm Mẫn Thận: “Mục Bạch, người về doanh trước báo tin cho Từ tiên sinh, nói…”
“Đại nhân.”Lâm Mẫn Thận cắt lời A
Mạch, tựa cười tựa không liếc nhìn Đường Thiệu Nghĩa, sau đó chậm rãi
kéo hai góc áo bào, vê thành hai cục nhét vào tai, lúc này mới nói thêm: “Ngài vừa nói cái gì? Hôm nay gió lớn quá, ta không nghe rõ.”
A Mạch nhướn mày, khẽ biến sắc, lại bị Đường Thiệu Nghĩa bên cạnh ngăn lại, cười khuyên nhủ: “Đã không nghe được thì thôi vậy.”
Lâm Mẫn Thận nói tiếp: “Đúng vậy, đúng vậy, nói gì cũng không nghe được.”
Đường Thiệu Nghĩa có chút dở khóc dở
cười, lại nghe thấy Lâm Mẫn Thận nghiêm túc nhìn A Mạch nói: “Ta là thân vệ của đại nhân, đương nhiên là muốn để đại nhân ở vị trí an toàn, bảo
vệ đại nhân cũng chính là bảo vệ tiền đồ của ta, mong đại nhân lượng
thứ.”
A Mạch mấp máy miệng, cuối cùng lại
không nói gì. Bên cạnh, Đường Thiệu Nghĩa cười cười, không thèm để ý,
giục ngựa đi lên phía trước. A Mạch hung hăng trừng mắt liếc Lâm Mẫn
Thận một cái, hai chân khẽ kẹp bụng ngựa đuổi theo. Hai người yên lặng
một lát, lúc này A Mạch mới làm ra vẻ tùy ý hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại
ca, huynh từ nơi nào… lạc bước đến đây?”
Đường Thiệu Nghĩa liếc mắt nhìn A
Mạch một cái, khóe miệng hơi cong lên, cười hỏi: “Ý ngươi muốn hỏi là ta từ đâu đến phải không?”
A Mạch nghe vậy thì có chút ngượng ngùng, nhếch miệng cuời cười.
Đường Thiệu Nghĩa nói: “Lần đó nghe
ngươi nói trên núi Vân Vụ phía tây Thanh Châu có một nhóm thổ phỉ, ta đã hỏi rất nhiều người nhưng cũng không tìm được núi Vân Vụ, nhưng thật ra lại có núi Đôi Vân, ta lên đó rồi, nhưng cũng không tìm được bọn thổ
phỉ như ngươi nói.”Đường Thiệu Nghĩa dừng lại, liếc mắt nhìn A Mạch, lại cười, nói tiếp: “Về sau hỏi dân bản xứ mới biết được hang ổ bọn cường
đạo đều ở Nam Thái Hành, nên cứ nhằm thẳng hướng Nam Thái Hành mà đi…”
Lúc đó, anh ta cứ tưởng A Mạch trí nhớ kém, đâu biết cái gọi là núi Vân Vụ chẳng qua là do A Mạch thuận miệng bịa ra mà thôi.
Nam Thái Hành vốn nổi tiếng là hang ổ cường đạo, sau khi thát tử tấn công chiếm đóng Tĩnh Dương, Giang Bắc
lại rơi vào chiến loạn, dân chúng lầm than, vì thế Nam Thái Hành lại
càng nhiều thổ phỉ. Ở đây nổi danh với mười tám đầu lĩnh thổ phỉ, trong
đó lớn nhất là một đầu lĩnh mà trong tay có hơn một ngàn quân, tự xưng
là “Chiêm sơn vương”, hắn vốn có dự tính thu phục tất cả thổ phỉ ở Nam
Thái Hành, sau đó thừa dịp loạn thế giành giật vùng Trung Nguyên, cũng
có chút thành tích.
Đường Thiệu Nghĩa tiến vào Nam Thái
Hành, đúng lúc “Chiêm Sơn Vương”đang hừng hực khí thế tiến hành sự
nghiệp chinh phạt, mười tám sơn trại thì đã có mười ba trại bị hắn đánh
hạ, chỉ còn lại Tức gia ở Thanh Phong Trại cùng với mấy sơn trại nhỏ
đang khốn khổ chống đỡ. Đường Thiệu Nghĩa suy nghĩ, thấy không nên loại
bỏ “Chiêm Sơn Vương”vội, mà một mình đến Thanh Phong Trại. Ban đầu chỉ
lặng lẽ không ai biết đến, về sau, khi “Chiêm Sơn Vương”lại tấn công
Thanh Phong Trại, Đường Thiệu Nghĩa chiến thắng như dự tính, chỉ dùng
hơn chục người liền đánh lui mấy trăm thổ phỉ của “Chiêm Sơn Vương”,
chém đầu Chiêm Sơn Vương, mang đến trước mặt Tức Phong, Đại đương gia
của Thanh Phong Trại…
Ngữ điệu Đường Thiệu Nghĩa trầm ổn,
chậm rãi đem chuyện cũ của mình từ một năm trước kể lại mà như thể đang
kể chuyện của người khác. A Mạch nghe những lời nói bình thản của anh ta mà nhất thời cảm thấy trong lòng chấn động. Thời gian chưa đến một năm, từ một người mới đến thành một Nhị đương gia của Thanh Phong Trại, một
trại thổ phỉ lớn nhất Nam Thái Hành, trong quá trình đó có thể tưởng
tượng được có biết bao nhiêu gian khổ và hiểm nguy.
Đường Thiệu Nghĩa nói tiếp: “Về sau
đem hơn mười sơn trại tại Nam Thái Hành tập hợp lại, nhưng trước đó Tức
Phong đã bị nội thương, cố chịu đựng đến lúc sức tàn lực kiệt, trước khi lâm chung liền đem sơn trại giao phó cho ta. Ta cũng nói rõ với ông ta
rằng ta vào rừng làm cướp là vì muốn chiêu binh mãi mã chống lại thát
tử. Tức Phong tuy lỗ mãng nhưng cũng xứng với hai chữ hảo hán, chẳng
những tán thành cho ta mang theo sơn trại chống lại thát tử, còn đem
ngân lượng tích cóp được trong nhiều năm của Thanh Phong Trại giao cả
lại cho ta nuôi quân, còn phong ta làm Nhị đương gia của Thanh Phong
Trại. Vài ngày trước, ta nghe nói đại quân thát tử tấn công Thanh Châu,
liền muốn đến giúp ngươi một tay, gấp rút đuổi theo nhưng cũng không thể tới kịp trận đại chiến hôm qua, song cũng không ngờ lại gặp được đội kỵ binh của thát tử đến tập kích doanh trại.”
A Mạch vẫn trầm mặc, trong lòng đang
suy nghĩ nếu Tức Phong đã đem trại Thanh Phong Trại giao phó cho Đường
Thiệu Nghĩa, sao Đường Thiệu Nghĩa vẫn chỉ là Nhị đương gia? Thế thì Đại vương gia là ai? A Mạch hơi mím môi, nhưng vẫn không hỏi ẩn tình trong
đó.
Đường Thiệu Nghĩa nói chuyện không
nhiều, kể xong những chuyện này cũng không biết phải nói gì, hai người
nhất thời không khỏi đều có chút trầm mặc. Đội thân vệ đều rớt lại phía
sau một đoạn, phía trước chỉ có hai người, đột nhiên trở nên yên lặng
như vậy khiến bầu không khí liền có chút xấu hổ. Cổng doanh trại đã hiện ra trước mặt, A Mạch vẫn cúi đầu im lặng, cuối cùng ngẩng lên nhìn
Đường Thiệu Nghĩa hỏi: “Đại ca còn giận ta không? Ta…”
A Mạch mở miệng nhưng lại không nói được.
Đường Thiệu Nghĩa im lặng trong chốc lát, thần thái bình tĩnh đáp: “A Mạch, ngươi làm tốt hơn ta rất nhiều.”
A Mạch khẽ giật mình, lập tức liền nở nụ cười nhẹ nhõm, nàng thúc ngựa vượt lên trước vài bước, sau đó giơ
roi chỉ vào đại doanh quân Giang Bắc nhấp nhô nối liền nhau phía trước,
cười nói: “Đại ca xem, đây chính là quân Giang Bắc trong tay ta, Thường
Ngọc Thanh tuy rằng có mấy vạn kỵ binh tinh nhuệ, há có thể làm khó dễ
được ta sao?”
Đường Thiệu Nghĩa khẽ mỉm cười, đón
tia nắng ban mai nhìn về phía A Mạch, cánh tay nàng nâng lên vững vàng,
thắt lưng ngồi thẳng tắp, ánh mắt lộ ra thần sắc kiêu hãnh, ngay cả
giọng nói cũng toát lên sự hào hứng và tiêu sái: “Ta, trước có Thanh
Châu cản mũi thát tử, sau có Ký Châu làm hậu thuẫn, còn phải e ngại thát tử sao? Chỉ cần vài năm nữa, ta có thể đuổi thát tử ra khỏi Tĩnh Dương, thu hồi lại Giang Bắc.”
Mọi người ở trong doanh trại nhận
được tin, sớm đã chờ ở ngoài cổng doanh trại, thấy Phiêu Kị tướng quân,
Tả phó tướng quân Giang Bắc ngày nào cuối cùng lại vào rừng làm cướp,
không khỏi đều có chút ca thán, cùng Đường Thiệu Nghĩa hàn huyên vài
câu, sau đó cùng anh ta và A Mạch đi vào lều chủ soái.
Trong lều, Đường Thiệu Nghĩa cung kính hướng Từ Tĩnh hành lễ mà chào: “Từ tiên sinh.”
Từ Tĩnh mỉm quan sát Đường Thiệu Nghĩa một lát, lúc này mới nói: “Đường tướng quân, đã lâu không gặp.”
Về phía các tướng lĩnh, A Mạch đơn
giản nói chuyện Đường Thiệu Nghĩa mang binh đến viện trợ, đúng lúc gặp
kỵ binh thát tử tập kích, mọi người nghe xong ai cũng đều than lên một
tiếng ‘nguy hiểm’, không ai nghĩ Thường Ngọc Thanh lại không hề động
tĩnh gì ở hướng Tây Bắc, mà kỵ binh thát tử lại đến từ phía Đông Nam.
Một lúc sau, Trương Sinh hoàn tất việc bàn giao đội ngũ cho Thanh Phong
Trại liền trở về phục mệnh. Lý Thiếu Hướng nghe nói toàn bộ một doanh
kỵ binh thát tử bị tiêu diệt, liền có chút không đợi được, ánh mắt hăng
hái hướng về phía màn trướng đang lay động trong gió. A Mạch sao lại
không nhìn thấy tâm tư của anh ta, liền cho tất cả mọi người ra ngoài,
chỉ lưu lại anh ta ở trong trướng.
Trong lòng Lý Thiếu Hướng vô cùng sốt ruột, nhưng Đường Thiệu Nghĩa đang ở trong trướng nên cũng không dám
nói rõ, không thể làm gì khác hơn đành đưa mắt làm ám thị cho A Mạch
rằng: ‘Nếu muộn một bước, trang bị kỵ binh thát tử đều rơi tay thổ phỉ
Thanh Phong Trại a.’
A Mạch làm như không thấy ám thị của
Lý Thiếu Hướng. Về sau, Lý Thiếu Hướng rõ ràng cũng hết hy vọng, cúi đầu nghe A Mạch cùng Từ Tĩnh thương lượng làm cách nào để “tặng lễ”cho
Tiếu Dực ở Ký Châu. Đúng lúc đó, Phó tướng quân Giang Bắc Mạc Hải cho
người đưa tin tới, nói đêm qua kỵ binh của Phó Duyệt quả nhiên chia binh lực âm thầm vượt sông Tử Nha đánh lén quân ta, may mà phần lớn quân ta
đã hạ trại đóng quân từ trước, chỉ có bộ binh doanh truy kích phía trước bị thát tử lầm tưởng là quân chủ lực Giang Bắc, lọt vào ổ phục kích nên bị tổn thất nghiêm trọng. Kỵ binh thát tử đồng loạt rời khỏi, sáng nay
đã đi rất nhanh về hướng Tây, giờ xin chỉ thị của A Mạch có tiếp tục
truy đuổi nữa hay không.
A Mạch dặn dò tên lính liên lạc: “Nói với Mạc Hải không cần để ý tới thát tử, chỉnh đốn binh mã xong thì quay về.”Nói xong quay đầu hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, ta cho Mạc Hải đưa ngài
đến Ký Châu, được chứ?”
Từ Tĩnh vuốt vuốt râu, gật đầu nói: “Được.”
A Mạch lại quay lại phân phó Lý Thiếu Hướng: “Ngươi đem tất cả chiến mã của thát tử bắt được hôm qua giao cho Mạc Hải làm lễ vật tặng cho Tiếu Dực.”
Lý Thiếu Hướng nghe vậy liền giãy nảy lên: “Như vậy sao được, chúng ta rất thiếu chiến mã! Sao có thể tặng
cho Tiếu Dực? Hơn nữa…”
“Ngươi nuôi được sao?”A Mạch đột nhiên hỏi, cắt lời Lý Thiếu Hướng.
“Hả?”Lý Thiếu Hướng sửng sốt, giương
miệng đang muốn trả lời, A Mạch lại lặp lại một lần nữa: “Ta hỏi ngươi
hiện giờ lấy gì để nuôi chiến mã?”
Lý Thiếu Hướng lập tức ủ rũ nhìn
xuống, nheo mắt chớp chớp mấy cái, tuy nhìn A Mạch nói không nên lời,
nhưng rõ ràng là không cam lòng.
A Mạch cùng Từ Tĩnh nhìn nhau, cùng
nở nụ cười, nói với Lý Thiếu Hướng: “Ngươi yên tâm, ngươi đem tặng bao
nhiêu chiến mã, thì Tiếu Dực cũng sẽ phải hoàn lại không thiếu cho
ngươi, ngoài ra cũng không thiếu phần lương thực của ngươi.”
Lý Thiếu Hướng hồ đồ, nghi hoặc nhìn A Mạch, lại nhìn Từ Tĩnh. Từ Tĩnh liếc mắt xem thường, tức giận nói:
“Được rồi! Nhất định sẽ khiến ngươi ăn không hết!”
Từ Tĩnh mang Lý Thiếu Hướng đi ra
ngoài chuẩn bị đi Ký Châu, trong trướng chỉ còn lại A Mạch và Đường
Thiệu Nghĩa. A Mạch trầm mặc trong chốc lát, rồi hướng về phía Đường
Thiệu Nghĩa nói: “Đại ca….” Nàng còn chưa dứt lời Đường Thiệu Nghĩa đã
cắt ngang: “Ta về Thanh Phong Trại.” A Mạch có chút im lặng, sau đó lập
tức lại cười sảng khoái nói: “Được! Ta đưa đại ca ra khỏi doanh trại.”
Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch, môi mấp máy mấy lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng là không nói gì.
Một mình A Mạch đưa Đường Thiệu Nghĩa ra khỏi doanh trại, trên đường, hai người đều trầm mặc không nói gì,
mãi đến lúc sắp chia tay mới nghe Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên lên tiếng
gọi nàng: “A Mạch.”
A Mạch nghe vậy ngẩng đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa nhàn nhạt cười, hỏi: “Đại ca, chuyện gì?”
Đường Thiệu Nghĩa cũng không nhìn A
Mạch, đưa tầm mắt chuyển hướng nhìn dãy lều trại dựng tạm của đội ngũ
Thanh Phong Trại phía xa xa, chậm rãi nói: “Bọn họ đều quen tự do, sống
phân tán, từ xưa đối với quan binh vốn có nhiều khúc mắc, hiện giờ chưa
thích hợp để nhập vào trong quân.”
Trong lòng A Mạch vừa thấy áy náy lại vừa cảm động, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì cho
phải, cúi đầu trầm mặc một lúc mới nói: “Đại ca, có một số việc ta đã
làm, nói thêm nữa cũng là vô dụng, chỉ có một câu có thể nói với đại ca, A Mạch chắc chắc sẽ đuổi thát tử ra khỏi Tĩnh Dương.”
Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa lộ ra nụ
cười ôn hòa, hiền hậu, quay lại nhìn A Mạch, đưa cánh tay phải về phía
nàng, A Mạch hơi mím môi, có chút ngập ngừng đưa tay ra nắm lấy bàn tay
của anh ta. Đầu ngón tay của Đường Thiệu Nghĩa hơi run rẩy, nắm chặt lấy bàn tay của A Mạch, thấp giọng hỏi: “A Mạch, ngươi còn nhớ rõ câu nói ở ngoài thành Thái Hưng chứ?”
A Mạch giật mình, gật đầu: “Nhớ rõ, ta nói, chúng ta nhất định phải còn sống.”
Đường Thiệu Nghĩa nở nụ cười: “Tốt lắm, chúng ta nhất định phải còn sống!”
Anh ta dùng sức nắm chặt bàn tay A
Mạch, tầm mắt nhìn thẳng trên mặt A Mạch mấy lần mới chậm rãi buông lỏng tay ra, hướng về phía A Mạch cười sáng lạn, sau đó quay người, giục
ngựa tiến lên phía trước, phi thẳng ra hơn mười trượng mới nhẹ nhàng
ghìm dây cương, cũng không xoay người lại nhìn A Mạch, chỉ đơn giản là
dừng lại, rồi sau đó liền giục ngựa phóng về phía trước.
Đội quân Mạc Hải đã về, A Mạch lệnh
cho anh ta trực tiếp lĩnh một vạn binh cùng Từ Tĩnh đến Ký Châu, số còn
lại sẽ do nàng đưa về Thanh Châu.
Trong thành Thanh Châu sớm đã nghe
được tin chiến thắng của quân Giang Bắc, Tả phó tướng quân Giang Bắc
Tiết Vũ ẩn náu trong thành, trước thì mang binh khống chế bốn cửa thành
Thanh Châu, ổn định tình hình trong thành, sau mở cửa thành nghênh đón A Mạch.
Một trận này mặc dù binh lực quân
Giang Bắc có chút tổn hại, song lại đánh tan được mấy vạn kỵ binh trang
bị đầy đủ của Thường Ngọc Thanh, có thể nói là đại thắng, sĩ khí toàn
quân trên dưới đều lên cao. Đồng thời, do trong thành Tiết Vũ đã phái
người tán thưởng quân Giang Bắc khắp nơi, đó là quân Giang Bắc vì sợ dân chúng trong thành phải chịu thương vong mà cố ý đem chiến trường dời ra ngoài thành, vì thế nên những hoang mang, áp lực nhiều ngày qua của dân chúng thành Thanh Châu đối với quân Giang Bắc nhất thời đều chuyển
thành nhiệt tình. Mấy vạn bách tính reo hò khắp các nẻo đường chào đón
đại quân Giang Bắc vào thành, khiến cho chư tướng quân Giang Bắc quả
thực được một phen thỏa chí làm anh hùng đến phát nghiện, không khỏi
trên mặt mỗi người đều tăng thêm vài phần hưng phấn cùng kích động.
Chỉ có khuôn mặt A Mạch vẫn như
thường ngày, bình thản, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thậm chí ngay cả khi khóe miệng hơi cong lên nhưng trong đáy mắt vẫn không thấy một tia vui
sướng. Cùng lắm mới chỉ qua hai, ba ngày chiến tranh, trong thành Thanh
Châu đã đổ nát không ít, cửa hàng hai bên ngã tư đường đều đã bị người
dân phá hỏng trong lúc hỗn loạn, có mấy cửa hàng bên trong đã bị loạn
dân đánh cướp hết sạch. Mặc dù vậy, dân chúng trong thành đối với quân
Giang Bắc vẫn là cảm động đến rơi nước mắt, bởi vì quân Giang Bắc đã bảo vệ thành Thanh Châu, giúp bọn họ tránh được sự tàn phá của chiến tranh, tránh được cảnh thát tử cướp bóc, tránh được nỗi khổ lang bạt đầu
đường, xó chợ… Cái bọn họ cần chẳng qua chỉ là cầu cho có cơm ăn, có áo
mặc, có nhà ở!
Trong đám người quỳ sát bên đường ấy, có một đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi, lén ngẩng đầu tò mò quan sát đội
quân uy vũ, oai phong, trong mắt tràn đầy sự sùng bái cùng kính sợ… Tầm
mắt A Mạch chậm rãi đảo qua ngã tư hai bên đường, cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp, những bách tính quỳ sát mặt đất đang cảm động đến rơi
nước mắt này có biết rằng khi nàng đưa binh ra khỏi thành Thanh Châu, kỳ thật là muốn bỏ lại thành Thanh Châu, muốn…bỏ rơi bọn họ?