Mấy ý niệm trong đầu Thường Ngọc Thanh hiện lên như đốm lửa, quay đầu lại nhìn liếc mắt con đường về một cái, mặc dù cây rừng hai bên đường
rậm rạp che khuất tầm mắt, nhưng tiếng vó ngựa của đại đội kỵ binh phía
sau cũng đã có thể nghe thấy rõ ràng. Thường Ngọc Thanh có chút do dự,
nhấc A Mạch đổi qua tay bên kia ném tới bụi cây bên đường.
A Mạch đáng thương người không thể cử động miệng không thể nói, chỉ
có thể trơ mắt mặc cho chính mình bị nện vào trong đám cỏ dại cao hơn
nửa người. Tiếng vó ngựa của Thường Ngọc Thanh ở trên đường đã đi xa,
ngay sau đó lại là một trận tiếng vó ngựa hỗn độn, xem lẫn thỉnh thoảng
lại phát ra tiếng thúc ngựa rất to, giống như bão táp cuốn qua mặt
đường.
A Mạch ngửa mặt nằm ở trong bụi cỏ, trợn tròn mắt nhìn mấy ngôi sao
cô độc trên bầu trời đêm ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên suy nghĩ
hiểu được tại sao Lâm Mẫn Thận lại vứt bỏ nàng mà chạy. Nếu lần này nàng chết đi, Lâm Mẫn Thận không những mượn được tay Trần Khởi trừ bỏ tai
họa ngầm là nàng, còn có thể khiến cho Thương Dịch Chi giận lây sang
Đường Thiệu Nghĩa, quả nhiên là một cuộc mua bán một công đôi việc!
Giây lát, Thường Ngọc Thanh quay lại, không nói một lời đem A Mạch bế ra từ bụi cỏ, lên ngựa chạy thẳng vài dặm về hướng Dự Châu, trong rừng
rậm ở ven đường tìm một cái cây cao lớn tươi tốt, mang theo A Mạch nhảy
lên cây.
A Mạch không biết Thường Ngọc Thanh có ý gì, chỉ thờ ơ nhìn động tác
của anh ta. Một lát sau, Thường Ngọc Thanh liền đem A Mạch buộc chặt ở
trên cành cây, đến khi đứng dậy lạnh lùng đánh giá A Mạch mấy lần, liền
nhảy xuống bước nhanh đi về phía ven đường. Không bao lâu, A Mạch nghe
được tiếng vó ngựa kia đi về hướng Dự Châu. Bây giờ mặc dù mới chỉ là
đầu tháng ba, nhưng mà cành lá trên cây có vẻ đã rất rậm rạp, A Mạch im
lặng nằm ở trên cành cây, nhìn lên đỉnh đầu tối om, thầm nghĩ: “Ha! Chỗ
này tốt lắm, ngay cả một ngôi sao cũng không nhìn thấy, nhưng lại rất
khô ráo!”
Cứ chịu đựng như vậy đến lúc hoàng hôn ngày thứ hai, Thường Ngọc
Thanh mới quay trở lại. Toàn thân A Mạch tê dại như khúc gỗ, chỉ đôi mắt còn có thể chuyển động, không hoảng không sợ, bình thản bằng phẳng nhìn Thường Ngọc Thanh. Sắc mặt Thường Ngọc Thanh lạnh lùng như trước, môi
mím lại cực nhanh, mang A Mạch từ trên cây nhảy xuống, đem búi tóc của
nàng gỡ tung ra, dùng áo choàng liền khẽ quấn qua đầu và mặt nàng, đặt
thẳng lên trên ngựa, sau đó cho mấy thị vệ vây quanh, nghênh ngang trở
về thành Dự Châu.
Lúc trở về trong phủ Thường Ngọc Thanh đã là lúc lên đèn, Thường Ngọc Thanh lập tức ôm A Mạch xuống, dọc đường im lặng ôm đến phòng ngủ nội
viện, không chút khách khí đem A Mạch ném lên trên giường, lúc này mới
lên tiếng hỏi: “Độc châm ở đâu?” Hắn biết bên người Trữ Quốc trưởng công chúa có một ám vệ phóng độc châm thiện xạ, trên châm hoặc là bôi kịch
độc hoặc là bôi thuốc tê, thấy tình hình A Mạch như thế, sớm đã đoán ra
trên người dĩ nhiên đã trúng độc châm của ám vệ kia.
A Mạch vẫn không có trả lời, trong giây lát Thường Ngọc Thanh nhớ lại hiện tại A Mạch căn bản không thể nói chuyện, trên mặt bỗng dưng có
chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại đặc biệt tức giận, lạnh lùng liếc mắt
nhìn A Mạch một cái, rồi xoay người rời đi.
A Mạch không ngừng âm thầm kêu khổ, độc châm không lấy ra, nếu thế có phải chính mình cứ tiếp tục cứng đơ như vậy không? Còn đang cân nhắc,
Thường Ngọc Thanh đã bưng chậu nước trong đi vào, im lặng đem miệng vết
thương ở đầu vai nàng lau rửa sạch sẽ, bôi lên thuốc kim sang dược rồi
băng bó lại, lại thay đổi nước đem nhựa cao su trên mặt và yết hầu A
Mạch rửa hết sạch, lúc này mới nhìn A Mạch nói: “Không lấy độc châm ra,
ngươi phải cứng đơ như vậy ba đến năm ngày. Bây giờ ta chỉ các chỗ hỏi
ngươi, nếu hỏi đúng chỗ rồi, ngươi liền nháy mắt coi như trả lời, như
vậy được không?”
A Mạch nghe xong liền chớp chớp hai mắt. Sắc mặt Thường Ngọc Thanh
dịu đi từ đó, từ trên xuống dưới không nhanh không chậm hỏi tới, hỏi đến tận khi tròng mắt A Mạch chua xót (vì phải trừng k được chớp ), lúc này mới hỏi tới trên đùi. A Mạch vội chớp mắt, khóe môi thường Ngọc Thanh không khỏi hơi vén lên. A Mạch bỗng nhiên có chút ngạc nhiên,
muốn nhìn kỹ, Thường Ngọc Thanh đã cúi đầu xuống.
Thường Ngọc Thanh cẩn thận đem ống quần A Mạch cuộn lên, quả nhiên ở
trên bắp chân nàng tìm được một cái lỗ kim châm sưng đỏ. Độc châm kia
nhỏ như lông trâu, lại bởi vì lúc trước A Mạch hoạt động quá nhiều mà
chạy sâu vào trong huyệt đạo, giờ phút này ở bên ngoài đã hoàn toàn
không nhìn thấy. Thường Ngọc Thanh lấy loan đao tinh xảo nướng lưỡi đao
trên lửa, ở trên lỗ kim dùng lưỡi đao cắt một hình chữ thập nho nhỏ, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn A Mạch một cái, đem môi áp tới.
Tâm A Mạch khó hiểu run lên, chân của nàng rõ ràng sớm đã tê dại mất
đi tri giác, thế nhưng lúc này giống như có thể cảm nhận được độ ấm của
cánh môi Thường Ngọc Thanh. Nàng không dám nhìn nữa, từ từ nhắm nghiền
hai mắt. Dưới xương sườn, vết sẹo năm xưa lại như đang âm ỷ đau đớn,
trước mắt, khuôn mặt của cả đám người Ngũ Trưởng, Lục Cương, Dương Mặc,
Vương Thất… chớp hiện lên giống như đèn biển, giọng nói và dáng điệu vẻ
mặt tươi cười giống như vẫn còn sống. Một lúc thật lâu sau, rốt cuộc A
Mạch cũng đem hai mắt mở ra một lần nữa, bên trong hoàn toàn không có
gợn sóng, âm u đen kịt.
Sau một lúc lâu, Thường Ngọc Thanh mới cẩn thận mút độc châm kia đi
ra, cùng với một ngụm máu đen nhổ vào trong chậu nước, giương mắt lên
lại nhìn thấy ánh mắt đột nhiên lãnh đạm của A Mạch, nhất thời không
khỏi có chút trố mắt. Hai người yên lặng đối diện một lát, Thường Ngọc
Thanh đột nhiên tự cười giễu, từ trên giường nhảy xuống, dùng nước trong súc miệng qua, liền ngồi trên cái ghế băng cạnh bàn tròn khoan thai
uống trà, chờ A Mạch khôi phục.
Ước chừng non nửa canh giờ, cảm giác tê dại trên người A Mạch từ đầu
đến chân mới từ từ lui xuống, vết thương trên vai đang từng trận đau
đớn, A Mạch nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ. Thường Ngọc Thanh
ngồi bên cạnh bàn quay đầu lại hỏi: “Có thể cử động?”
A Mạch mấp máy cánh môi khô nứt, khàn khàn cất giọng lên: “Cho ta một chén nước, sau đó, có chuyện gì ngươi cứ trực tiếp hỏi đi.”
Thường Ngọc Thanh kinh ngạc nhíu mày, đừng dậy rót chén nước trà, lại nâng A Mạch dậy giúp nàng uống hết, lúc này mới một lần nữa quay lại
ngồi xuống bên cạnh bàn, hỏi: “Phụ thân ngươi là ai?”
A Mạch bình tĩnh nhìn lên đỉnh màn, nói: “Tĩnh quốc công Nam Hạ, Hàn Hoài Thành.”
Thường Ngọc Thanh im lặng một lúc lâu sau, mới lại hỏi: “Quan hệ của ngươi
cùng Trần Khởi là như thế nào?”
A Mạch quay đầu nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, nhẹ cười, trả lời qua loa: “Hắn là đứa trẻ mồ côi cha ta nhận nuôi, từng là vị hôn phu của
ta, năm ấy khi ta đến tuổi cập kê, giết cha mẹ ta tàn sát người trong
thôn của ta.”
Thường Ngọc Thanh nhất thời giật mình, ở sâu trong trí nhớ, nàng cũng từng cười qua như vậy, đó là khi lần đầu tiên hắn bắt được nàng, cũng ở trong căn phòng này, nàng đánh lừa hắn nói mình là thích khách, vì thế
hắn liền trêu đùa bảo nàng đi ám sát Trần Khởi. Khi đó, nàng liền cười
như thế này.
Khi đó, hắn vẫn còn cho rằng nàng là một nữ mật thám dựa vào việc
buôn bán nhan sắc để mưu sinh, thậm chí đùa cợt khuyên nhủ nàng nên dùng một chút nhan sắc, nàng trả lời như thế nào? Nàng nói: “Tướng quân,
ngài cao quý, sinh ra ở danh môn. Tuy rằng thân mình ta đây thấp hèn,
nhưng mà dù gì cũng là cha sinh mẹ dưỡng, không dễ dàng. Không phải ta
không dễ dàng, mà là bọn họ không dễ dàng, có thể có thời gian không chà đạp ta đều cố gắng không chà đạp.”
Thường Ngọc Thanh cố gắng nhớ lại, nhưng tròng lòng đột nhiên mơ hồ quặn đau.
A Mạch thấy Thường Ngọc Thanh không nói gì một lúc lâu, cũng nở nụ
cười, ánh mắt sáng ngời rạng rỡ, nói: “Chẳng qua nếu ngươi muốn giết ta, không cần phải lấy cha ta làm cái cớ, chỉ cần nói rõ ta là Mạch Tuệ
nguyên soái quân Giang Bắc là được!”
Thường Ngọc Thanh không nói chuyện, chốc lát đứng dậy đi về phía A
Mạch, Không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của A Mạch, đem nàng từ trên
giường kéo lên, ôm vào trong lòng. Thân thể A Mạch theo bản năng cứng
đờ, nhất thời hiểu được tâm ý của Thường Ngọc Thanh, trong lòng chua
chát, lại vươn tay đẩy Thường Ngọc Thanh ra, gượng cười nói: “Ngươi chớ
dùng thủ đoạn mê hoặc này với ta, ta không để mình bị đẩy quay vòng vòng đâu.”
Thường Ngọc Thanh mím môi không nói, sức lực trên cánh tay cũng thật
lớn, mặc kệ A Mạch dùng sức đẩy như thế nào hắn cũng không chịu buông
ra. Từ từ, cánh tay A Mạch chống ở trước ngực hắn cũng vô lực mềm nhũn
buông xuống, lúc lâu sau mới thấp giọng lẩm bẩm nói: “Từ khi ta sáu tuổi chỉ biết đến khi trưởng thành phải gả cho hắn, tám năm, khoảng tầm tám
năm, trong vòng một đêm, lại thật không thể ngờ, trời sập chắc cũng
không khác gì chuyện này đi. Nhưng ta vẫn tiếp tục đứng, đứng thẳng, bởi vì ta là con gái của Hàn Hoài Thành, ta là con gái của Hàn Hoài Thành…”
Thường Ngọc Thanh vốn đem A Mạch ôm chặt vô cùng, nghe xong lời này
trái lại dần dần nới lỏng lực đạo. A Mạch thầm nghĩ một tiếng không tốt, rõ ràng cho thấy trình diễn quá mức độ. Quả nhiên, Thường Ngọc Thanh
nới lỏng A Mạch ra, kéo nàng từ trong lồng ngực ra tinh tế đánh giá một
lát, giọng mỉa mai nói: “Ngươi là người thức thời như thế, nếu thật sự
trời có sụp xuống, ngươi đích thị là người gục xuống đầu tiên!”
A Mạch thấy bị Thường Ngọc Thanh nhìn thấu, đành không giở vờ nữa, tự nói
giễu: “Nếu ta không thức thời, há còn có thể sống đến bây giờ!”
Trong mắt Thường Nhọc Thanh chớp lên một tia phức tạp, lùi lại phía
sau hai bước trở lại bên cạnh bàn, lặng im một lát đột nhiên hỏi: “Ngươi còn… nhớ tới hắn?”
A Mạch ngạc nhiên nhíu mày, hỏi ngược lại: “Vì sao ta lại không nhớ
tới hắn? Cha mẹ ta bị giết, phá hủy thôn xóm của ta, làm sao mà ta lại
không nhớ tới hắn?”
Thường Ngọc Thanh không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn A Mạch.
A Mạch đối diện cùng hắn một lúc lâu, đột nhiên nhếch môi cười giễu
cợt, vô tư nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ta sống đến bây giờ, đã
từng thích hai nam nhân, người thứ nhất lấy thù hận quốc gia làm cái cớ
giết cha mẹ ta, người thứ hai lấy danh dự quốc gia vì nghĩa lớn cho ta
một đao. Từ đó trở đi, ta liền tự nói với mình, không được phép nhớ tới
bất kỳ người nào.” (đoạn tình rồi sao T___T)
Thường Ngọc Thanh ngồi thẳng dậy, đương nhiên hắn hiểu được người thứ hai là nói mình, trong lòng nhất thời không biết nên vui hay buồn, chỉ
cảm thấy ngực khó chịu, không thở nổi. Ngồi yên một lát, hắn đứng phắt
dậy bước nhanh ra ngoài. A Mạch nhìn theo bóng lưng Thường Ngọc Thanh
biến mất ở ngoài cửa, lúc này mới nhắm mắt ngã xuống giường, khẽ thở dài một hơi, trong phút chốc, chỉ cảm thấy cả người đều mệt, dường nhu
không còn hơi sức vật lộn với Thường Ngọc Thanh.
Tháng ba đầu xuân, gió đêm hiu hiu, đèn lồng trên hành lang bị gió
thôi đong đưa hai bên, ánh nến sáng rõ cũng cùng theo lúc sáng lúc tối.
Thường Ngọc Thanh dựa vào cây cột trụ trên hành lang một lúc lâu, mới
cảm thấy cơn khó chịu ở ngực tiêu tán đi, tự nhủ: “Thường Thất a, Thường Thất a, không nghĩ rằng ngươi…” Chuyện nói được một nửa lại không nói
thêm gì nữa, chỉ lắc đầu tự cười giễu.
Có một thân vệ đi từ ngoài viện tiến nhanh vào, đi đến bên người
Thường Ngọc Thanh thấp giọng bẩm: “Vừa rồi người của phủ Nguyên soái ghé qua hỏi thăm thương thế của ngài.”
Thân vệ cẩn thận đáp: “Chỉ nói là đại nguyên soái nghe nói đêm qua
ngài đánh nhau với thích khách bị thương, vốn định tự mình đên đây thăm
bệnh, nhưng mà Trữ Quốc trưởng công chúa ở đó bị hoảng sợ, đại nguyên
soái nhất thời không thể rời đi, cho nên liền sai người bên cạnh qua đâu hỏi thăm một tiếng về thương thế của tướng quân như thế nào. Ta dựa
theo sự phân phó của ngài, nói với hắn là tướng quân đã trúng một chưởng của thích khách kia, đêm qua khí huyết có chút quay cuồng, sáng nay lại không sao, còn đi lượt một vòng doanh trại bên ngoài thành.”