Đường Thiệu Nghĩa thản nhiên cười mà không nói gì.
A Mạch sau khi do dự một chút liền
hỏi: “Đại ca, hai ngày nay mọi người bận rộn chuyện gì vậy? Ta thấy
Thương tướng quân, Thạch tướng quân và Từ quân sư cùng nhau bàn bạc,
thảo luận đã lâu, cũng không biết mọi người định làm như thế nào? Là
phòng thủ Dự Châu hay đi cứu viện Thái Hưng?”
Đường Thiệu Nghĩa không ngờ A Mạch
đột nhiên lại hỏi vấn đề này, có chút khó xử, suy nghĩ một chút, rồi
nghiêm sắc mặt nói: “A Mạch, đây là việc quân cơ mật, ta không thể nói
cho ngươi được.”
A Mạch thấy thế liền nói: “Không sao, đại ca, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi,chỉ tại hai ngày nay thấy Thương
tướng quân thường triệu tập các vị tướng lĩnh, cho nên có chút tò mò.”
Đường Thiệu Nghĩa mi mắt khẽ chớp,
nói: “Ừ, vậy là tốt. Nhưng ngươi cũng nên mau chóng chăm sóc thân thể
mình hồi phục cho tốt, chuẩn bị cho lúc xuất chinh đánh giặc, nếu không e rằng đến lúc đó ngay cả cưỡi ngựa ngươi cũng không làm nổi.”
A Mạch nghe vậy cũng không cảm thấy
lạ, nàng thấy Thương Dịch Chi triệu tập quan quân phụ trách quân nhu của thành Dự Châu, trong lòng đã đoán được Thương Dịch Chi chắc chắn sẽ
phát động binh mã, chỉ là không biết anh ta cuối cùng là muốn hành quân
theo hướng bắc hay hướng nam. Nếu chọn dùng kế sách theo hướng bắc của
nàng, đáng lẽ phải gọi nàng đến để hỏi han thật cẩn thận mới đúng, nhưng Thương Dịch Chi lại không hề cho gọi nàng, chỉ vài lần cho gọi Đường
Thiệu Nghĩa đến tham dự hội nghị quân sự của hai châu Thanh, Dự mà thôi. Nếu như vậy, xem ra Thương Dịch Chi muốn tập kích lương thảo của Chu
Chí Nhẫn rồi. Nghĩ vậy, trong lòng A Mạch không khỏi có chút thất vọng,
cảm thấy Thương Dịch Chi vẫn chưa đủ quyết đoán.
Khi Đường Thiệu Nghĩa đi khỏi, A Mạch vừa trở lại trong sân doanh trại của thị vệ, bắt gặp một vóc dáng nam
nhân thấp đậm đang đứng bên ngoài nhìn vào doanh trại. A Mạch rút bội
đao bên hông ra, cẩn thận, nhẹ nhàng đi về phía đó. Khi còn cách chừng
năm sáu bước chân, người nọ đột nhiên quay đầu lại. Không ngờ đó lại là
người trong bộ binh doanh thứ bảy của Thanh Châu, giáo úy Lục Cương.
A Mạch ngạc nhiên hỏi: “Lục đại nhân? Ngài làm gì ở đây?”
Lục Cương đột nhiên nhìn thấy A Mạch, chân tay có chút luống cuống, xoay người lại, xấu hổ nói: “Không có
việc gì, không có việc gì.”
A Mạch tra bội đao vào vỏ, nói: “Hôm nay không phải phiên ta trực, nếu ngài muốn tìm tướng quân, phải gặp Trương Sinh.”
Lục Cương khoát tay, khuôn mặt ngăm
đen đỏ bừng, có chút mất tự nhiên, cười nói: “Không phải, ta không tìm
tướng quân, ta là tới tìm ngươi.”
“Tìm ta?” A Mạch kinh ngạc, hỏi: “Không biết đại nhân tìm ta có chuyện gì.”
Lục Cương đem bội kiếm của Đường
Thiệu Nghĩa từ sau lưng ra đưa cho A Mạch, ngượng ngùng nói:“Đây là bội
kiếm của Đường giáo úy, ta trả lại cho ngươi.”
A Mạch nhận lại kiếm, nhất thời không thể nói gì.
Đây chính là thanh kiếm nàng đã dùng
để giết tên đội trưởng kia, về sau đã bị tuần binh thu giữ. Khi Lục
Cương đưa nàng đến đây, lại quên đem theo thanh kiếm này, nên vẫn lưu
giữ tại quân doanh của Lục Cương. Lục Cương thấy A Mạch không việc gì,
thầm nghĩ hóa ra nàng đúng là cục cưng của Thương Dịch Chi thật, anh ta
sợ A Mạch trả thù, nên vội mang thanh kiếm này tới giao lại cho nàng.
Lục Cương thấy A Mạch trầm mặc không
nói gì, vội vàng giải thích: “Mạch thị vệ, ngày ấy ta cũng không có cách nào khác, ngươi cũng đừng ghi tạc ở trong lòng.”
A Mạch nghe vậy cười cười, chạy nhanh lại, khom người nói: “Lục đại nhân, sao ngài lại nói vậy. Ngày đó vốn
là A Mạch vi phạm quân pháp, đại nhân chỉ là làm việc theo quân pháp mà
thôi, A Mạch sao dám để bụng. Tướng quân đã dùng trượng để trách phạt A
Mạch rồi, còn lưu lại cho A Mạch nửa cái mạng đến lập công chuộc tội.
Hôm nay A Mạch có thể giữ lại nửa cái mạng này, thứ nhất phải cảm tạ ân
tình của tướng quân đã không giết A Mạch, thứ hai còn phải cảm tạ đại
nhân nữa. Đa tạ đại nhân đã hạ thủ lưu tình, lưu lại cho A Mạch một con
đường sống.”
A Mạch nói xong, liền trịnh trọng hạ
đại lễ, khiến Lục Cương sợ hãi vội vàng đỡ nàng dậy, nói: “Sao lại nói
như vậy, đây vốn không phải là lỗi của Mạch thị vệ, là kẻ kia tự mình
muốn chết, đâu thể nào oán trách Mạch thị vệ được. May mắn tướng quân là người anh minh nên đã đảm bảo lẽ công bằng cho Mạch thị vệ.”
A Mạch cười cười, lại khen Lục Cương
vài câu, Lục Cương thấy A Mạch cũng không để bụng, trong lòng cũng nhẹ
nhõm không ít, cùng A Mạch chuyện phiếm dăm ba câu rồi cáo từ. A Mạch
cười, tiễn anh ta ra khỏi doanh trại, đến khi thấy anh ta đã đi xa rồi,
nụ cười trên mặt mới dần phai nhạt đi, trong mắt ánh lên một tia tàn
nhẫn.
Thương Dịch Chi tuyên bố xuất binh
cứu viện Thái Hưng, lựa chọn trong đội ngũ quân Dự Châu những binh lính
tinh tráng nhập vào quân Thanh Châu, chỉ để mấy ngàn lão quân cho Thạch
Đạt Xuân giữ thành. Thạch Đạt Xuân cũng không dị nghị điều gì, rất phối
hợp đem quân lính tinh nhuệ trong tay giao hết cho Thương Dịch Chi. Ngày xuất binh, Thạch Đạt Xuân tiễn Thương Dịch Chi ra khỏi thành, dọc đường đi sắc mặt có chút đăm chiêu, thừa dịp chung quanh không có người liền
lên tiếng nói với Thương Dịch Chi: “Dịch Chi, nên để ta lãnh binh đi
thôi. Thương lão tướng quân cả đời vì nước, nay dưới gối chỉ có mình
ngươi là con nối dõi, sao có thể để ngươi đi mạo hiểm được, ngươi còn
nghĩ đến lão tướng quân nữa hay không?”
Thấy Thương Dịch Chi trầm mặc không
nói gì, Thạch Đạt Xuân tiếp tục nói thêm: “Nghe nói trưởng công chúa
điện hạ thân thể thường xuyên đau ốm, nếu người nghe được tin tức này,
chỉ sợ…”
“Thạch tướng quân!” Thương Dịch Chi
cắt ngang lời Thạch Đạt Xuân, cười cười, nói: “Trước trận sao có thể đổi tướng, hơn nữa tướng quân đã ở Dự Châu nhiều năm, tất sẽ quen thuộc
tình hình Dự Châu hơn ta, chỉ chừa lại ít binh như vậy, lại đều là già
yếu, cũng chỉ có tướng quân mới đủ khả năng bảo vệ cho Dự Châu mà thôi!”
Thạch Đạt Xuân nghe vậy cũng chỉ có
thể thở dài. Thương Dịch Chi cất tiếng cười sang sảng, rồi phóng ngựa đi lên phía trước, phía sau, đội cận vệ vội vàng đuổi theo, chỉ ngoảnh mặt đi một cái, liếc mắt lại đã không còn thấy bóng dáng người nào.
Một vạn năm ngàn quân Thanh Châu cùng hai vạn năm ngàn tráng binh điều động từ thành Dự Châu, Thương Dịch Chi lĩnh tất cả bốn vạn quân Nam Hạ, vào ngày 26 tháng 10 ra khỏi Dự Châu
hướng về phía nam cứu viện Thái Hưng.
Ban đêm, Thương Dịch Chi chia binh
làm hai đường, lấy ra một ngàn kỵ binh giao cho phó tướng Hà Dũng đi tập kích nơi cất dấu lương thảo của Đông lộ quân Bắc Mạc. Còn lại, đại quân đi từ hướng nam tới phía tây dãy núi Ô Lan, men theo đường núi hướng về phía Bắc.
Nhìn theo Hà Dũng lĩnh kỵ binh đi về
phía Bắc trong đêm tối, Thương Dịch Chi cười lạnh, nói: “Trần Khởi, ta
dùng chính cách của ngươi để trả lại cho người.” Thương Dịch Chi lên
ngựa, trước khi đi, nhìn thấy A Mạch đứng trong đội cận vệ, liền gọi
nàng đến, lạnh giọng hỏi: “A Mạch, hiện tại nếu ngươi hối hận vẫn còn
kịp, nếu như muốn bảo toàn tính mạng của mình, bản tướng quân sẽ thả
ngươi tự rời đi.”
A Mạch ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt ngưng trọng nói: “A Mạch nguyện một lòng đi theo tướng quân!”
Thương Dịch Chi ngồi yên trên ngựa, lạnh giọng hỏi lại: “Thật sao?”
A Mạch kiên định lớn tiếng nói: “A
Mạch thề, cho dù sống hay chết, cũng một lòng đi theo tướng quân, dù
muôn ngàn hiểm nguy cũng không sợ, dù phải chết cũng không chối từ!”
Thương Dịch Chi nhíu nhíu khóe miệng, không nói gì nữa, xoay người phóng ngựa phi lên phía trước. Phía sau, A Mạch cùng đội cận vệ đội gấp rút đuổi theo. Từ Tĩnh vẫn ngồi trên xe la của ông ta như trước, bất quá lần này người đánh xe không phải là lão
Trương, mà đổi thành một binh sĩ Thanh Châu.
Mông A Mạch vẫn bầm tím, tuy rằng đã
đỡ hơn phân nửa, nhưng cưỡi ngựa vẫn không tiện, mới được nửa ngày đã
đau đến chết lặng cả người, song như vậy thật ra đã rất tốt rồi, vì ít
nhất không đến mức phải đi bộ. A Mạch vài lần đi ngang qua xe la của Từ
Tĩnh, lần nào Từ Tĩnh cũng vén mành che lên, cười như không cười hỏi: “A Mạch, có cưỡi ngựa được không? Nếu không lên đây ngồi xe với lão phu,
êm lắm!”
A Mạch nghe thấy cũng không hề bực bội, chỉ cực kỳ lễ phép trả lời: “Đa tạ tiên sinh, A Mạch không sao.”
Từ Tĩnh vốn định trêu ghẹo A Mạch,
thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh như vậy liền mất hết cả hứng thú, nên cũng
không trêu chọc nàng nữa.
Một lần, khi A Mạch trở về sau khi
truyền tin cho đội ngũ ở phía sau, lúc đi ngang qua bộ binh doanh, đột
nhiên nghe thấy có người gọi tên của nàng, ghìm cương ngựa nhìn lại, thì ra là Vương Thất ở bộ binh doanh. Anh ta thấy A Mạch một thân hắc y
nhuyễn giáp ngồi trên lưng ngựa, trong mắt ánh lên tia nhìn hâm mộ,
không để ý Trương Nhị Đản ở bên cạnh, liền vụng trộm tiến lại gần, nói:
“A Mạch, là ngươi thật sao? Vừa rồi thấy ngươi đi qua, Nhị Đản nói là
ngươi ta còn không tin.”
A Mạch nhảy xuống, dắt ngựa đi bên
cạnh bọn họ, cười nói: “Là ta.” Nói xong lại tiến hai bước tới trước mặt Ngũ trưởng cung kính chào: “Ngũ trưởng.”
Thấy A Mạch hướng mình hành lễ, Ngũ
trưởng hoảng sợ, vội vàng nói: “A Mạch, ta không dám nhận lễ của ngươi,
trước kia có chút đắc tội, cũng là xin ngài đừng để ý.”
A Mạch vội vàng nói “không có gì”,
lại cùng Ngũ trưởng cúi chào, rồi lui trở lại bên cạnh bọn Vương Thất,
dắt ngựa đi song song cùng bọn họ.
Vương Thất nhìn nhìn A Mạch, lại thừa dịp trưởng quan không chú ý, cực kỳ hâm mộ sờ soạng ngựa của A Mạch,
nói: “Tiểu tử ngươi thật là may mắn, ta đã nói ngươi có nghĩa huynh là
một giáo úy đại nhân, thì căn bản không cần đến bộ binh doanh chúng ta
chịu khổ, lúc này thì tốt rồi, có cả ngựa để cưỡi, ngươi thăng tiến thì
cũng không nên quên các huynh đệ a.”
A Mạch cười cười đang định nói, chợt
thấy Đường Thiệu Nghĩa từ phía sau cưỡi ngựa lại gần, liếc mắt đánh giá
nàng một cái, lạnh giọng nói: “Lên ngựa.” A Mạch thấy dáng vẻ Đường
Thiệu Nghĩa rất nghiêm túc, vội vàng hướng về phía bọn Vương Thất ngượng ngùng cười cười, rồi nhanh chóng xoay người lên ngựa, đuổi theo Đường
Thiệu Nghĩa. Chỉ lát sau đã đuổi kịp, A Mạch ghìm cương cùng chạy song
song với ngựa của anh ta, gọi: “Đại ca”.
Từ sau khi đến Dự Châu, A Mạch vẫn
gọi Đường Thiệu Nghĩa là đại ca, hai người bọn họ tuy rằng không chính
thức kết nghĩa giống như lời A Mạch nói, nhưng Đường Thiệu Nghĩa thật ra luôn chiếu cố đến A Mạch, trong lòng A Mạch cũng rất cảm kích anh ta,
thực lòng gọi anh ta là đại ca.
Đường Thiệu Nghĩa quay đầu liếc mắt
nhìn A Mạch một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “A Mạch, giờ là lúc nào? Sau khi truyền tin xong thì nên nhanh chóng trở về phục mệnh, sao ngươi lại có thể đứng lại cùng người khác ôn chuyện? Huống chi hiện nay liên quân Thanh, Dự liên hợp lại, nếu để người khác thấy được, họ sẽ không nói
ngươi cuồng vọng, mà chỉ nói tướng quân quản lý thuộc hạ không nghiêm mà thôi.”
A Mạch cũng nhận thức được vừa rồi mình quá mức tùy ý, chột dạ nói: “Đại ca, A Mạch sai rồi, về sau ta sẽ không dám nữa.”
Đường Thiệu Nghĩa thấy bộ dạng cúi
đầu của A Mạch, cũng không trách cứ thêm nữa, chỉ quay đầu nhìn dãy núi Ô Lan mà trầm mặc không nói.
A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa không
hề giáo huấn nàng, liền thuận miệng hướng anh ta nói: “Đại ca, lần này
hành quân đúng là nhanh hơn trước rất nhiều! Lần trước ta theo tướng
quân đến Dự Châu, chỉ vài trăm dặm đường, vậy mà đại quân phải phải mất
nửa tháng sau mới đến Dự Châu.”
Đường Thiệu Nghĩa nhíu mày, quay đầu
kinh ngạc nhìn A Mạch chằm chằm, đến khi A Mạch cảm thấy mất tự nhiên
mới nói: “A Mạch, hôm đó nghe thấy ngươi ở trước mặt bao chư tướng bày
ra mưu kế, đại ca thập phần bội phục, thấy ngươi chính là kỳ tài quân
sự, không nghĩ hôm nay ngươi lại hỏi một câu như của một người bình
thường như vậy.”
Sắc mặt A Mạch trở nên quẫn bách
nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại vẻ thản nhiên, hào phóng nói: “Đại
ca, A Mạch chỉ biết chút lý luận suông mà thôi, việc quân lớn nhỏ đều là không hiểu, không biết, mưu kế hôm đó cũng là do Từ tiên sinh vì muốn
cứu mạng A Mạch nên đã âm thầm đưa tới trước, chứ cũng không phải do A
Mạch nghĩ ra.”
Đường Thiệu Nghĩa nghe nàng nói như
vậy, nghi ngờ trong lòng mới có chút tiêu tan, liền đưa nàng rời xa khỏi hàng ngũ một chút rồi mới thấp giọng nói: “Ngươi cũng biết lần xuất
binh này, quân sĩ của chúng ta chỉ mang theo lương thực cho mười ngày
phải không?”
A Mạch gật đầu, đồ ăn của nàng đang
cõng trên lưng, nghe nói là do Tĩnh quốc công phát minh, khi nấu chín
vừa có thể ăn vừa có thể uống. A Mạch hỏi: “Đại ca, chẳng lẽ mang theo
lương thảo cùng những đồ doanh trướng linh tinh thì tốc độ hành quân lại có thể giảm đi nhiều như vậy sao?”
Đường Thiệu Nghĩa gật gật đầu.
A Mạch trong lòng có chút nghi hoặc,
nhịn không được lại hỏi: “Tướng quân nói Thạch tướng quân phía sau phải
lập tức phái người vận lương cho chúng ta, nhưng tốc độ hành quân của
chúng ta nhanh như vậy, đội quân vận tải lương thực có thể đuổi kịp
chúng ta sao?”
Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch không
nói. Trong lòng A Mạch vừa động, đột nhiên hiểu ra, nhịn không được
hoảng sợ hỏi: “Chẳng lẽ nói vậy nhưng thực ra là không có quân vận
chuyển lương thực cho đại quân? Với chút lượng thực mà chúng ta mang
theo, khi trở về phải làm sao bây giờ?”
Trong mắt Đường Thiệu Nghĩa hiện lên
một tia kiên nghị cùng ngoan cường, nhẹ giọng nói: “Trong thành Dự Châu
chỉ có mấy ngàn người già yếu, Thạch tướng quân lấy ai vận chuyển lương
thảo cho chúng ta? Nếu chúng ta thắng, tự khắc sẽ có lương thảo, nếu
thua, đã không thể trở về được thì lương thảo có hay không cũng đâu có
ích lợi gì?”
A Mạch nhất thời kinh hãi nói không
ra lời, nàng nhìn Thương Dịch Chi ở cách đó không xa, mới hiểu được anh
ta đúng là thật nhẫn tâm, dùng không đến bốn vạn bộ binh đi phục kích
đại quân Bắc Mạc, ngay cả lương thảo để quay về cũng không chuẩn bị.
Nhìn không ra anh ta lại có thể là một công tử phong lưu, đúng là trong
suy nghĩ đã quyết “không thành công cũng thành nhân”.