Thương Dịch Chi chưa bao giờ từng cảm thấy cảm giác thất bại vây quanh mình gắt gao đến như vậy. Ở thời điểm
Trần Khởi chiếm được thành Tĩnh Dương, giết chết ba mươi vạn biên quân,
anh ta chỉ thấy phẫn nộ, thấy thương tiếc, nhưng chưa từng cảm nhận đến
cảm giác thất bại như thế này. Bởi vì anh ta cảm thấy trận đánh thất bại kia không phải do mình cầm quân, nên anh ta cảm thấy mình có thể cùng
Trần Khởi ganh đua cao thấp, anh ta nghĩ Trần Khởi chẳng qua cũng chỉ
thắng một ván bài mà không có sự tham gia của chính mình mà thôi.
Nhưng hiện tại, anh ta ngàn dặm phục
kích Trần Khởi, mặc dù làm cho Trần Khởi lui trở về Tĩnh Dương, nhưng ai có thể nói trận chiến này là anh ta thắng? Chu Chí Nhẫn bao vây, tấn
công Dự Châu, cắt đứt đường lui của quân Nam Hạ. Bất luận là quay trở
lại Thanh Châu, Thái Hưng hay Dự Châu, tất cả đều là tuyệt lộ.
Thương Dịch Chi vô lực phất tay, để
thị vệ đưa người lính truyền tin lui xuống nghỉ ngơi. Nhưng khi hai tên
thị vệ tiến đến dìu người lính đưa tin thì phát hiện ra anh ta đã tắt
thở, trước ngực còn lưu lại nửa mũi tên, hóa ra khi phá vòng vây của
quân Bắc Mạc, anh ta đã trúng một mũi tên, chỉ chặt đứt phần ngọn, rồi
ráng hết sức phi ngựa suốt một ngày một đêm mới đuổi tới quân doanh của
Thương Dịch Chi. Dọc đường đi, khí huyết sớm đã hao hết, hoàn toàn chỉ
dựa vào ý chí để chống đỡ, vừa rồi khi nói xong câu cuối cùng, liền gục
xuống chết.
Dù đã quen nhìn thấy sinh tử trước
mắt, nhưng Thương Dịch Chi cũng không khỏi cảm thấy chấn động, yên lặng nhìn thị vệ nâng thi thể của người lính truyền tin đưa đi.
“Tướng quân?” Từ Tĩnh khẽ gọi.
Thương Dịch Chi lấy lại tinh thần,
cười khổ với Từ Tĩnh một chút, liền hỏi: “Tiên sinh cũng đã biết nội
dung quân báo rồi phải không?”
Từ Tĩnh trầm tĩnh nhìn Thương Dịch Chi, yên lặng gật đầu.
Thương Dịch Chi ngửa mặt thở dài một
tiếng, nói: “Không dối gạt tiên sinh, ta từ nhỏ vẫn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải thất bại lớn lao nào, kỳ thật vẫn là do vận khí của
ta tốt, ta lại không biết trời cao đất rộng, tưởng mình có bản lĩnh,
hiện tại nghĩ đến, thật sự là thấy rất buồn cười. Chu Chí Nhẫn có thể
tấn công vây khốn Dự Châu thành công, điều đó chứng tỏ lương thảo của
hắn đã không hề hấn gì, Hà Dũng đi tập kích lương thảo lại vẫn chưa có
tin tức, có thể thấy được là lành ít dữ nhiều.”
Từ Tĩnh không để ý tới lời nói của Thương Dịch Chi, chỉ trầm giọng hỏi: “Tướng quân cảm thấy chán ngán thất vọng ?”
Thương Dịch Chi quay đầu nhìn Từ
Tĩnh, đột nhiên nở nụ cười, tự giễu nói: “Bằng không phải làm sao bây
giờ? Nếu chúng ta vẫn còn ở trong thành Dự Châu, dựa vào ị lương thảo
trang bị ở đó thì cố thủ thêm một, hai năm cũng không thành vấn đề,
nhưng mà hiện tại chúng ta đã ra ngoài, trong thành Dự Châu cũng chỉ còn lại có Thạch Đạt Xuân cùng mấy ngàn binh lính già yếu, chỉ sợ có sức để giương nổi cung tên cũng chưa đến vài người, ông ta biết lấy ai để giữ
thành? Dự Châu một khi bị chiếm đóng, chúng ta phải đi đâu? Chỉ sợ Trần
Khởi đã tính toán tốt hết thảy. Ha ha! Trần Khởi a Trần Khởi! Bội phục!
Bội phục! Nếu không phải hắn ta, chúng ta ở Dã Lang Câu đã có thể tiêu
diệt toàn bộ quân Bắc Mạc, bởi vì hắn ta, nên quân Bắc Mạc mới có thể
lại lui trở lại Tĩnh Dương, bởi vì hắn ta, Chu Chí Nhẫn mới thừa dịp
thành Dự Châu không có quân đội mà vây khốn Dự Châu.”
Ánh mắt Từ Tĩnh chuyển động, lóe tinh quang, hỏi: “Tướng quân sợ Trần Khởi sao?”
Thương Dịch Chi cười nhạo, không trả lời.
Từ Tĩnh lại lạnh giọng hỏi: “Như vậy
Từ Tĩnh xin hỏi tướng quân, cho dù tướng quân lưu binh lại phòng thủ ở
thành Dự Châu, thế thì mọi chuyện sẽ thế nào?”
Thương Dịch Chi bị ông ta hỏi thì sửng sốt, đưa ánh mắt thâm trầm nhìn ông ta.
Từ Tĩnh cười lạnh một tiếng, lại hỏi
tiếp: “Từ Tĩnh xin hỏi tiếp, hiện tại ở Giang Bắc, quân đội Nam Hạ chúng ta có bao nhiêu binh mã?”
Thương Dịch Chi lông mày nhíu lại,
nói: “Chúng ta ở đây có ba vạn, trong thành Thái Hưng có khoảng ba vạn
quân coi giữ, những thành trấn khác quân coi giữ rất ít, xem như không
tính.”
“Nói cách khác, ở Giang Bắc này, tính toán kiểu gì thì cũng không quá sáu vạn quân Nam Hạ, có phải không?” Từ Tĩnh hỏi.
Thương Dịch Chi gật đầu.
Từ Tĩnh khinh miệt cười cười, lại hỏi: “Vậy quân Bắc Mạc hiện đang xâm lược quốc gia của ta hiện còn lại khoảng bao nhiêu?”
Thương Dịch Chi trở nên trầm tư, giương mắt nói: “Hẳn là còn hơn hai mươi vạn.”
Từ Tĩnh nói:“Tướng quân xuất thân
tướng môn, hẳn là so với Từ Tĩnh chắc chắn biết rõ tình thế của nước ta
hiện tại như thế nào, cũng biết nước ta còn có thể phái bao nhiêu binh
đi về phía Bắc cứu viện Uyển Giang, thu hồi đất đai đã mất?”
Thương Dịch Chi nhíu nhíu mày, trầm
giọng nói: “Sợ là không thể, phần lớn quân đội Giang Nam của nước ta
đang ở phía Tây Nam bình định Vân Tây, hai mươi vạn đại quân đang vướng
chân trong đó không thể rút ra, căn bản không có binh lực để quay về
phía Bắc.”
“Tướng quân cho rằng triều đình có khả năng sẽ rút binh lực ra để cứu Giang Bắc không?” Từ Tĩnh hỏi một cách sắc nhọn.
Thương Dịch Chi cười lạnh một tiếng,
trong ánh mắt hiện lên một chút khinh thường: “Vân Tây giáp với biên
giới Tây Nam của nước ta, lại là nơi vô cùng hiểm yếu, chỉ cần vài ngày
là đánh tới kinh thành. Trong triều tất nhiên là sẽ bỏ qua Giang Bắc,
dựa vào Uyển Giang hiểm trở để chống lại Bắc Mạc, còn thì vẫn tập trung
binh lực Giang Nam để bình định biên giới Tây Nam.”
Từ Tĩnh nở nụ cười, nói: “Tướng quân
nếu đã có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy, còn định đi Dự Châu làm gì?
Giang Bắc chỉ có sáu vạn tướng sĩ, mà Bắc Mạc lại có đến hai mươi vạn
binh mã, huống chi bên trong nội cảnh(1) Bắc Mạc cũng không có chiến sự, người Bắc Mạt có thể chuyên tâm đối phó chúng ta, phía sau có lẽ vẫn
còn có mười vạn, hai mươi vạn, thậm chí một đại quân lớn hơn thế rất
nhiều đang chờ chúng ta. Chu Chí Nhẫn vì sao lại bỏ thành Thái Hưng mà
vây Dự Châu? Ta nghĩ cũng không phải do Trần Khởi tính đến trong thành
Dự Châu không có quân đội, mà chỉ sợ đây chính là kế hoạch từ trước của
người Bắc Mạt, đánh nghi binh thành Thái Hưng nhằm dẫn quân Giang Bắc
chạy về phía nam cứu viện, mở ra biên quan Tĩnh Dương của ta, sau đó đẩy mạnh từng bước một, tiêu diệt từng bộ phận. Chúng ta quay lại Dự Châu
làm gì? Làm vật trong chum cho người Bắc Mạt thò tay vào bắt hay sao?”
Từ Tĩnh nói một phen, khiến đầu óc
Thương Dịch Chi như thể được thông suốt, thoáng chốc bừng tỉnh, ánh mắt
anh ta nhất thời sáng lên.
“Tướng quân,” Từ Tĩnh còn nói thêm,
“Tĩnh thấy tướng quân không phải là vật trong ao, cho nên hôm nay có mấy lời vô lễ muốn nói với tướng quân.”
Thương Dịch Chi vội vàng nói: “Mời tiên sinh nói.”
Từ Tĩnh khẽ vuốt râu, nói: “Chúng ta
nếu đã ra khỏi thành Dự Châu, tầm nhìn nên mở rộng ra một chút mới đúng, tướng quân càng không thể đem ánh mắt đặt trên một tòa thành trì nhất
định, người Bắc Mạt muốn của chúng ta không phải một hoặc hai tòa thành
trì, mà là toàn bộ Giang Bắc, rồi từ đó tiến thêm một bước là lấy toàn
bộ vùng Giang Nam, mà tướng quân cũng vậy.”
Thương Dịch Chi ánh mắt lóe lên, nhìn Từ Tĩnh từ trên xuống dưới, đột nhiên khom người hướng Từ Tĩnh vái chào một cái, cung kính nói: “Dịch Chi vô cùng tạ ơn tiên sinh đã chỉ giáo.”
Từ Tĩnh chờ Thương Dịch Chi cúi lưng
xuống mới vội tiến lên một bước, đưa tay nâng anh ta dậy: “Tướng quân
sao có thể dùng đại lễ như thế này, Từ Tĩnh không dám nhận.”
Thương Dịch Chi cười cười, nói: “Tiên sinh trong lòng tất đã có đối sách, tướng quân ta nên đi con đường nào, còn phải thỉnh tiên sinh dạy ta.”
Từ Tĩnh đưa tay vuốt râu, quay người
nhìn về phía xa xa. Đây là thói quen của ông ta những lúc gặp phải tình
thế khẩn trương, hoặc là khi đắc ý cũng sẽ làm như vậy.
Đương thiên, quân đội cũng không thể
đi tiếp, cấp trên hạ lệnh xuống nói là đã nhiều ngày hành quân vất vả,
cho phép các doanh cắm trại tại chỗ, hôm nay không cần đi tiếp. Trong
doanh, mọi người nhận được tin này tất nhiên là cao hứng, vui mừng đi
dựng doanh trướng. A Mạch trong lòng nghi hoặc, song không may là trong
bộ binh doanh căn bản không biết được tin tức gì, đành phải đi tìm Đường Thiệu Nghĩa thám thính, nhưng vừa nghe Đường Thiệu Nghĩa nói xong, thì A Mạch đã sợ đến ngây người.
“Thật sao?” A Mạch thất thanh hỏi.
Đường Thiệu Nghĩa gật gật đầu, rầu rĩ nói: “Người truyền tin cũng đã chết rồi, trên thân thể nhiều chỗ còn bị trọng thương, dọc đường đi đều nhờ vào ý chí kiên cường mới có thể
chống đỡ được đến lúc gặp mặt tướng quân.”
A Mạch cúi đầu trầm mặc không nói gì, cố gắng tiêu hóa tin tức kinh người này, thành Dự Châu bị vây, ba vạn
người ở đây biết đi đâu?
Đường Thiệu Nghĩa biết A Mạch không
phải người hay đưa chuyện, nhưng vẫn nhịn không được dặn dò: “Việc này
quá mức trọng đại, khi ngươi trở về trăm ngàn lần không được để lộ tin
tức, việc này một khi truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ phát sinh chuyện không
hay.”
A Mạch gật đầu, nàng hiểu được tin
tức này hiện nay đối với liên quân Thanh, Dự mà nói chấn động đến thế
nào. Quân Thanh Châu có lẽ còn khả dĩ một chút, nhưng còn quân Dự Châu,
đại bộ phận thân thuộc của tướng sĩ đều ở lại trong thành, nếu biết được Dự Châu đã sớm lâm nguy, chỉ sợ tình thế lúc ấy thì ngay cả Thương Dịch Chi cũng không khống chế được.
Đường Thiệu Nghĩa cũng nhíu mày, thấp giọng thở dài: “Trần Khởi đúng là người thần rồi, hết thảy đều đã được
hắn ta tính toán rõ ràng.”
Trần Khởi, hai chữ này rơi vào trong
tai A Mạch, khiến thân thể nàng cứng đờ, nàng ngẩng đầu nhìn về dãy Ô
Lan xa xa, chậm rãi nói: “Cái này chỉ sợ là vừa vặn mà trùng hợp, không
phải do Trần Khởi tính toán, nếu đúng là ý định của anh ta, chỉ sợ anh
ta lại càng muốn vây chúng ta ở Dự Châu.”
“Tại sao?” Đường Thiệu Nghĩa khó hiểu nhìn A Mạch. Khóe miệng A Mạch khẽ nhếch một nụ cười khó coi, cúi đầu
dùng sức dẵm dẵm cỏ dại dưới chân, nhỏ giọng nói: “Không có gì, ta chỉ
là cảm thấy chúng ta lần này không ở lại Dự Châu không hẳn là việc xấu.
Chỉ cần tướng quân đem tin tức này xử lý tốt, sẽ không sẽ có vấn đề gì
lớn, vấn đề còn lại chính là chúng ta làm sao để có thể vượt qua mùa
đông này.”
Đúng vậy, nếu không vào Dự Châu, mỗi
tướng sĩ bọn họ chỉ có một manh áo kép, làm sao có thể vượt qua được sự
giá rét của mùa đông ở vùng Giang Bắc này, còn cả lương thảo nữa, mặc dù có thu được một chút, nhưng sẽ chống đỡ được bao lâu?
Đường Thiệu Nghĩa chau mày, vẫn có
chút không hiểu. A Mạch cười, nói: “Quên đi, không uổng phí tâm tư nữa,
dù sao ta cũng chỉ là một Ngũ trưởng nhỏ nhoi. Đại ca, ta về trước, đa
tạ chiếc quần của ngươi.”
Đường Thiệu Nghĩa cười cười, nhìn
theo A Mạch rời đi. Sau một lúc lâu, anh ta mới đưa ánh mắt chuyển về
hướng A Mạch vừa nhìn khi nãy, nơi đó có những ngọn núi trùng điệp nối
tiếp nhau, là một đoạn của dãy núi Ô Lan, vượt qua đó, sẽ nhìn thấy Tây
Hồ và thảo nguyên mênh mông.
Thương Dịch Chi đầu tiên là triệu tập các tướng lãnh trọng yếu trong quân, sau đó lại đến các giáo úy tại các doanh. Các giáo úy sau khi trở về lại triệu tập đội trưởng trong doanh
của mình, hội nghị cứ thế phân theo cấp bậc mà triển khai xuống dưới.
Tin tức Bắc Mạc vây hãm, tấn công thành Dự Châu rốt cục cũng đến tai
binh lính.
———————
Chú thích:
1- Nội cảnh: nội: bên trong; cảnh: biên giới. Nội cảnh: khu vực bên trong của một quốc gia.