A Mạch làm như không để ý tới, mà
ngược lại, bước chân lại càng nhanh hơn chút nữa, người nọ không những
đuổi sát phía sau nàng, lại còn cao giọng gọi: “Tiểu huynh đệ, xin dừng
bước.”
Bên cạnh, đã có người để ý đến, A
Mạch đành phải dừng lại, quay người nhìn bốn phía, lúc này mới nhìn về
phía công tử loè loẹt kia mà hỏi: “Các hạ gọi ta?”
Vị công tử kia đi ba bước, chạy hai bước đến trước mặt A Mạch, đứng thở hồng hộc nói: “Đúng vậy.”
A Mạch hỏi: “Các hạ gọi ta có chuyện gì?”
Vị công tử kia bình ổn lại hô hấp,
liền mở chiết phiến trong tay đánh “Soạt” một tiếng, làm bộ phe phẩy rồi mới cười đáp: “Tiểu huynh đệ đi nhanh thật, khiến cho tại hạ đuổi theo
thật vất vả.”
Khi chiếc quạt của anh ta vừa mở ra, A Mạch liền ngửi thấy mùi hương xộc đến, chỉ một cái phe phẩy, một trận
gió hương thơm lập tức ập vào mặt, mùi hương nồng đến nỗi thiếu chút làm nàng nghẹn thở, nhất thời ngay cả nói cũng không nói nổi.
Vị công tử kia nào biết rằng A Mạch
bị mùi hương của anh ta khiến cho không thể mở miệng, lại tưởng là A
Mạch bị phong tư của mình mê hoặc, liền ra vẻ tiêu sái mà cười nói: “Vừa rồi thấy tiểu huynh đệ thập phần quen thuộc, hình như là đã từng gặp
qua.”
“Ta không biết các hạ.” A Mạch nói
thật rõ ràng, rồi quay người muốn đi. Người nọ thấy A Mạch phất tay áo
bước đi, trong lòng khẩn trương, cuối cùng không còn để ý đến cái gì là
văn nhã hay không văn nhã, vội vàng kéo tay áo của A Mạch. A Mạch giận
đến tái mặt nhìn người nọ: “Các hạ muốn làm gì?”
Người nọ lại chắn trước người A Mạch, có chút vô lại nói: “Tiểu huynh đệ du sơn một mình chẳng phải rất không thú vị sao, chi bằng chúng ta kết bạn mà đi, được không?”
A Mạch thấy người này dây dưa như
thế, không khỏi nhíu mày, tròng mắt nàng vừa chuyển, lại bỗng nhướn mày
cười nói: “Được, nhưng ta không thích ở nơi huyên náo như thế này, muốn
đến sau núi du ngoạn cho yên tĩnh, ngươi có đi cùng ta không?”
Người nọ thấy nụ cười của A Mạch tươi rói như nắng xuân, cả người lập tức trở nên mềm nhũn, thầm nghĩ mỹ nhân quả thật rất nhiệt tình, nên đâu còn lo lắng này nọ nữa, chỉ còn biết
gật đầu nói: “Đi chứ, đi chứ.”
Hai người liền kết bạn đi ra sau núi, người nọ dọc đường đi lải nhải không ngớt, nếu không phải khen tướng
mạo của A Mạch thì cũng là khoe mình là con nhà quyền thế, A Mạch mỉm
cười không nói, chỉ lẳng lặng dẫn người này theo đường mòn đi đến một
nơi hẻo lánh. Anh ta thấy A Mạch chỉ cười mà không nói, càng về sau càng to gan lớn mật, muốn động chân động tay, ai ngờ A Mạch cũng không giận, chỉ dùng chiết phiến ngăn bàn tay anh ta đang muốn đặt lên vai nàng
lại, xoay người đứng đối với mà cười nói: “Ngươi nhắm mắt lại trước đi.”
Người nọ nghe vậy vội vàng nghe lời
nhắm mắt lại, miệng thì hỏi: “Hảo huynh đệ, ngươi muốn ta… ai ui!” Người nọ vội vàng ôm lấy bộ hạ mà cúi gập người, A Mạch lại nhấc chân lên,
vừa đánh vừa mắng: “Ta cho ngươi làm hảo huynh đệ này, đồ cẩu tặc mắt
mù!”
……
Đến hơn nửa ngày sau, A Mạch mới từ
con đường mòn quay trở lại, vừa đi vừa dùng tay sửa sang lại quần áo của mình, miệng cũng không tự chủ mà khe khẽ ngâm nga một khúc hát.
Thì ra, mấy loại bạo hành này, bất kể là thế nào, khi ra tay cũng đều rất sảng khoái.
Tâm lý thoải mái, bước chân liền cảm
thấy vô cùng nhẹ nhàng. Lúc này, A Mạch lại muốn quay trở lại Phúc Duyên Tự, đang muốn tìm xe ngựa để thuê, chợt thấy đám đông đột nhiên xôn
xao, một đội binh lính mặc trang phục cấm vệ vừa vung roi quất vào mọi
người, vừa lớn tiếng quát mắng: “Ngồi xuống, tất cả đều ngồi hết xuống.”
Ngày thường, dân chúng đâu từng gặp
qua tình cảnh như thế này, thế nên nhất thời tiếng khóc, tiếng la vang
lên khắp nơi trên đường. A Mạch thấy tình thế như thế, vội vàng ôm đầu
theo đám người ven đường ngồi xổm xuống, vụng trộm giương mắt quan sát
đám binh lính, thấy bọn họ thỉnh thoảng lại kéo ai đó từ trong đám người lôi ra rồi trói gô lại, trong lòng không khỏi kinh ngạc, không biết
những người này phạm vào tội gì mà phải huy động cả cấm vệ quân, liền
chú tâm nhìn kỹ lại, trong lòng càng kinh sợ, chỉ thấy những kẻ bị kéo
ra đều là những nam thanh niên mặc trang phục hoặc xanh đậm hoặc xanh
nhạt.
A Mạch không khỏi cúi đầu nhìn lướt
qua quần áo trên người mình, sau đó cúi thấp người, chậm rãi lui về phía sau đám đông, chờ đến khi lẩn ra sau đám người rồi, lúc này mới vùng
dậy chạy ra sau núi. Chẳng lẽ người vừa rồi đúng thật là cháu trai yêu
của quý phi sao? A Mạch thầm nghĩ, vừa rồi mình đánh anh ta, có lẽ giờ
này vẫn còn nằm ở ven rừng, cấm quân đâu thể đến nhanh như vậy được nhỉ? A Mạch càng nghĩ càng thấy không thích hợp, dưới chân cũng chạy chậm
lại, xem ra lần này không phải vì mình mà đến, nàng không khỏi bật cười, thầm nghĩ mình đúng là giống như chim sợ cành cong.
A Mạch đang suy nghĩ, lại thình lình
nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cấm vệ quân đã
phát hiện ra nàng, liền quát lớn: “Đứng lại, không được nhúc nhích.”
Trong đó, một binh sĩ đưa mắt nhìn A Mạch, rồi lại đối chiếu với bức
họa, kêu lên: “Áo xanh, da trắng, không có râu, khuôn mặt tuấn tú, đúng
rồi, chính là người này!”
A Mạch nghe xong, trong lòng kinh
hãi, liền nhanh chóng nhấc chân bỏ chạy. Trải qua nhiều năm sống lưu lạc khiến cho A Mạch đã nuôi dưỡng thành một thói quen, đó là hễ cứ có
người đuổi là chạy, mặc dù không rõ những người này vì sao lại đuổi bắt
nàng, cứ chạy trước rồi nói sau. Nàng lại đã quên rằng thân phận của
mình lúc này đã sớm khác xưa, vốn dĩ không cần phải chạy, mà một khi đã
chạy, lại thành ra hỏng chuyện.
Càng chạy về phía sau núi, đường càng gập ghềnh khó đi, chẳng những không thoát khỏi truy binh phía sau, mà
ngược lại bọn họ càng lúc càng kéo đến đông hơn, bên người thỉnh thoảng
lại có mũi tên bay sát qua, xem ra truy binh cũng không nhất thiết phải
lưu lại tính mạng của nàng. Trong lòng A Mạch không khỏi cuống lên, mắt
thấy phía trước xuất hiện một khối đá lớn, tầm nhìn đột nhiên mở rộng, A Mạch lại thầm kêu một tiếng không tốt, phía trước đột nhiên xuất hiện
một triền núi rất cao, đường núi đến đây là hết.
A Mạch dừng cước bộ, thấy trước mặt
là một sườn dốc rất sâu, trong đầu nhanh chóng tính toán rằng nếu cứ lăn xuống có lẽ còn kiếm được vài cơ may sống sót. Mắt thấy truy binh sắp
đuổi tới nơi, nhưng dù cho A Mạch nghiến chặt răng vẫn không dám mạo
hiểm nhảy xuống. Nàng đảo mắt nhìn quanh, liền nhanh chóng cởi bỏ áo dài trên người, phủ lên một tảng đá, rồi đẩy xuống dốc núi, còn bản thân
thì nhảy vào giữa đám cỏ rậm bên khối đá. A Mạch vốn định mạo hiểm trốn
trong bụi cỏ, nào ngờ cả thân thể lại rơi vào hư không, cả người xuyên
qua đám cỏ mà rơi xuống càng lúc càng sâu, nàng theo bản năng đưa tay
vung loạn ra xung quanh, nhưng vách núi trơn nhẵn, lại có rêu mọc, nên
đâu thể nắm được cái gì, cho đến khi ngã xuống, nàng cuối cùng cũng chỉ
nắm được hai nắm rêu xanh.
Nói đến đây thì đúng là tạo hóa thật
thần kỳ, kề sát khối đá này lại ẩn dấu một khe núi hẹp, ngày thường bị
khối đá và cỏ cây che lấp, trừ phi gạt cỏ dại ra để tìm, nếu không thì
đúng là không dễ phát hiện.
A Mạch nhẹ nhàng cử động tay chân,
may mắn nơi này cũng không quá sâu, nên chân tay cũng không thương tổn
gì. Nàng không dám cử động mạnh, chỉ dựa vào vách đá chậm rãi đứng dậy,
nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên trên, quả nhiên truy binh đã đến,
liền mơ hồ nghe được có người mắng: “Con mẹ nó, thế nào lại cũng lăn
xuống đấy chứ? Tưởng mình là thần tiên chắc, rơi xuống vách núi mà không chết sao!”
A Mạch âm thầm cảm thấy kỳ quái,
người nọ sao lại dùng chữ “cũng”, chẳng lẽ ngoài nàng ra còn có người
khác nữa sao? Lại nghe có người nói lớn: “Kiểm tra hết xung quanh cho
ta, đừng để cho tiểu tử kia trá tử.” A Mạch sợ tới mức vội vàng nín thở, chỉ ngửa đầu nhìn lên trên, thấy thỉnh thoảng có mũi thương dài xuất
hiện ở khe đá, vung loạn phía trên khối đá. Cũng may, khe đá này quá
hẹp, lại ẩn giấu dưới bụi cỏ, tên lính này dường như nghĩ rằng chỉ trong bụi cỏ mới có người lẩn trốn, nên chỉ lấy trường thương đâm loạn một
hồi bên trên, mà không phát hiện ra kề sát khối đá còn có huyền cơ khác.
Cứ như vậy một lát, âm thanh bên trên dần dần nhỏ lại, A Mạch không khỏi nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại đang
muốn đánh giá hoàn cảnh nơi này, đột nhiên phát hiện bên cạnh thoáng có
tiếng gió động qua, nàng trong lòng kinh hãi, theo bản năng vung chân
lên, người nọ nghiêng người tránh thoát, thân ảnh nhoáng một đã nắm được yết hầu của A Mạch.
Bị người nọ nắm lấy yết hầu, A Mạch
nhất thời không dám cử động, chỉ giương mắt nhìn khuôn mặt của người đó, nhưng vừa rồi do nàng vẫn ngẩng đầu nhìn lên chỗ sáng phía trên, nên
lúc này mắt vẫn chưa kịp thích ứng với bóng tối bên dưới, mãi một lúc
lâu sau, khuôn mặt người này mới từ từ hiện rõ lên trước mắt nàng, không thể nào thốt nên lời, A Mạch chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi
sợ hãi đến cùng cực, nếu như không phải cổ họng nàng đang bị anh ta chế
ngự, sợ là lúc này nàng đã dùng hết sức bình sinh mà nhảy dựng lên!
Áo xanh, da trắng, không có râu, khuôn mặt tuấn tú……
Thì ra vốn không phải là nàng, mà là hắn!
Thường Ngọc Thanh cũng không ngờ A
Mạch sẽ từ trên trời giáng xuống, hôm nay anh ta ở Phúc Duyên Tự đã nhìn thấy nàng, chẳng qua lúc ấy vì e ngại rất nhiều nguyên nhân nên không
thể xuất thủ, sau hành tung bại lộ lại bị đuổi giết, ai ngờ ông trời có
mắt, đem người này đưa đến trước mặt mình.
Ông trời đúng là đui mù, A Mạch thầm nghĩ. Đưa chuột đến miệng mèo, quả đúng là tự tìm tử lộ!
Yên lặng, chỉ có thể yên lặng, giết
thân vệ của anh ta, đả thương huynh đệ của anh ta, nàng không biết phải
nói gì mới có thể làm cho vị sát thần trước mặt này tha cho mình, nếu
nói cũng vô nghĩa, chi bằng ngậm miệng lại tốt hơn. Thanh chủy thủ vẫn
còn dấu ở trong giày, nếu như muốn lấy, hoặc là xoay người, hoặc là nhấc chân, xem ra trước mắt cả hai cách này đều không làm được.
Thường Ngọc Thanh thấy A Mạch không
nói tiếng nào, nhịn không được châm chọc nói: “Trước kia không phải
nhanh mồm nhanh miệng lắm hay sao?”
A Mạch vẫn không nói gì.
Ánh mắt Thường Ngọc Thanh trở nên
lạnh lẽo, lực trên tay càng lớn hơn: “Chủ tướng Mạch Tuệ của thất doanh
quân Giang Bắc, ngươi không thể ngờ được sẽ chết ở chỗ này phải không?”
“Nếu ta chết, vậy thì ngươi cũng chờ chết ở chỗ này đi!” A Mạch đột nhiên nói.
Thường Ngọc Thanh lỏng tay một chút, lại đột nhiên nở nụ cười, hỏi: “Ngươi cho là ta không thể ra khỏi đây được sao?”
A Mạch bình tĩnh đáp: “Nơi này cách
phía trên ba trượng có thừa, Thường tướng quân lại bị thương một tay,
nếu như dựa vào sức của một mình tướng quân, sợ là ra không được.”
Thường Ngọc Thanh không đáp lời, chỉ
lẳng lặng quan sát A Mạch, sau đó hừ lạnh một tiếng, chậm rãi buông bàn
tay đang nắm lấy cổ A Mạch ra.
Trái tim vốn đập thình thịch trong
ngực A Mạch lúc này mới bình phục lại một chút, nàng thấy cánh tay trái
của Thường Ngọc Thanh vẫn bất động, liền đoán cánh tay này của anh ta có thương tích, không ngờ quả nhiên là đoán đúng. A Mạch thấy Thường Ngọc
Thanh buông tay ra, lúc này mới ngã ngồi trên mặt đất, há miệng thở hổn
hển.
Thường Ngọc Thanh lui ra phía sau, nhìn A Mạch cười lạnh không nói gì.
A Mạch cũng không nhìn anh ta, chỉ
dùng tay ôm gối ngồi dưới đất, thấp giọng thở dài: “Thật đúng là dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan…” Nói một nửa lại đột nhiên vùng dậy, hàn quang
trong tay chợt lóe, hướng thẳng về phía Thường Ngọc Thanh.
Thường Ngọc Thanh cười lạnh một
tiếng, cũng đã sớm có phòng bị, nghiêng đầu né khỏi thanh chủy thủ đang
lao đến, tay phải đã cầm cổ tay A Mạch, thuận thế đẩy cả người A Mạch áp chế lên trên vách đá, tiến lên dùng vai khống chế lưng A Mạch, quát:
“Buông tay!”
A Mạch chỉ cảm thấy cổ tay chợt đau nhức, thanh chủy thủ trong tay không thể cầm được nữa, keng một tiếng rơi trên mặt đất.
Thường Ngọc Thanh cười lạnh nói: “Sớm biết là không thể tin được ngươi mà!”