A Nam

Chương 42



Sau hai mươi phút đi vòng vòng, Thành Vân bỏ quần áo trong tay xuống. Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh vốn có kinh nghiệm lâu, vừa nhìn vẻ mặt Thành Vân đã biết cô không hài lòng.

“Thưa cô, chỗ chúng tôi vẫn còn kiểu mới ra mùa đông năm nay, mời cô xem thử.”

Nhân viên của  cửa hàng cao cấp bao giờ cũng khác với tiệm khác. Dáng vẻ lúc nào cũng ân cần niềm nở, cô ta nhìn ra được Thành Vân là một người muốn mua hàng, tuy đã chọn hai mươi phút vẫn chưa mua món nào nhưng cô ta vẫn nhiệt tình với Thành Vân như cũ.

Trong nháy mắt Thành Vân nhìn về phía tay nhân viên bán hàng ra hiệu.

Nhân viên bán hàng mỉm cười nói: “Đây là sản phẩm mới ra thu đông năm nay của Bottega Veneta, áo len dệt kim 100% cotton, cổ lật cài nút phía trước, là kiểu áo khoác đơn giản của Âu Mĩ, không biết cô có thích không?”

Thành Vân im lặng xem xét. Áo là loại cao cấp không thể nghi ngờ, chiếc áo len hơn cả vạn thì làm sao tệ được. Thật sự không hổ danh là sản phẩm chủ lực, mới vừa vào tiệm cô cũng đã chú ý đến bộ trang phục thoải mái lại thanh lịch của ma-nơ-canh nam đang mặc.

Thật ra thì dáng vóc xấp xỉ với Chu Đông Nam, tuy anh không có cơ bắp điêu khắc tinh xảo đến vậy, nhưng thể hình hoàn toàn không xê xích nhiều. Nhưng khi Thành Vân thay thế khuôn mặt Chu Đông Nam vào ma-nơ-canh nam này… Tất cả đều dừng lại.

Thành Vân khẽ nhíu mày, xua xua tay nói với nhân viên cửa hàng: “Không cần đâu, đã làm phiền cô rồi.”

Nhân viên cửa hàng phục vụ vẫn nghiêm chỉnh: “Không sao cả, hoan nghênh lần sau ghé thăm.”

Thành Vân ra khỏi cửa, đứng bên ngoài hút một điếu thuốc. Cô đã đi cho đến trưa. Lúc sáng sớm ra khỏi nhà, cô hoàn toàn không nghĩ đến cảnh tượng hiện tại. Khi đó cô chỉ không muốn ở trong nhà mà thôi. Cô muốn ra ngoài, đi đâu cũng được hết. Kết quả là đầu óc trống rỗng đi trên đường, lái xe hơn một tiếng đồng hồ đến khu thương mại.

Không khí tết vẫn chưa tan, nhưng phần lớn cửa hàng trên đường đã mở cửa buôn bán. Thành Vân tìm một chỗ đỗ xe, một mình đi dạo. Lúc đi ngang qua cửa hàng thời trang nam đầu tiên thì dừng lại.

Là  cửa hàng chuyên bán đồ xa xỉ, cả con đường này đều không có hàng giá rẻ.

Thành Vân đứng ở cửa thật lâu mới đi vào bên trong. Dù sao cũng đến rồi, cô tự nói với mình như vậy. Cuối cùng là biến thành như bây giờ.

Cô ở đây đến tận trưa, trước sau cô đã đi dạo qua Burberry, Armani, Valentino, Kenzo, đến bây giờ là  cửa hàng Bottega Veneta này. Xem không dưới mấy chục bộ quần áo, rốt cuộc chẳng mua bộ nào. Không thích hợp, tóm lại là không thích hợp.

Thành Vân hút thuốc, lơ đãng liếc về phía nhân viên vệ sinh ở bên đường. Câu kia nói thế nào nhỉ, Thành Vân nghĩ có chút cay nghiệt, mặc long bào cũng không giống thái tử, chính là nói về Chu Đông Nam.

Thành Vân suy nghĩ chốc lát rồi tự cười giễu, dụi tắt điếu thuốc bỏ vào thùng rác, quay đầu đi lấy xe. Lần này lên xe cô chạy thẳng đến trung tâm Tây Đơn. Quần áo ở đây dễ chọn hơn nhiều, Thành Vân chọn lấy hai chiếc áo T-shirt tay dài trong cửa hàng Puma. Vốn định mua một xanh một trắng, nhưng nghĩ đến công việc anh làm nên đổi thành một đen một xám.

Giá gốc vốn không đắt, cộng thêm cửa hàng còn có khuyến mãi năm mới, nên lúc tính tiền hai chiếc áo tổng cộng chưa đến sáu trăm tệ. Thành Vân xách chiếc túi mỏng manh, cảm thấy hơi khó coi. Cô ngẫm nghĩ rồi lại lên lầu chọn một chiếc áo phao lông vũ ở cửa hàng Peacebird. Nhân viên bán hàng cầm lấy chiếc áo phao màu vàng nghệ khoác lác với Thành Vân, nói đây là kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay của Hàn Quốc, bán rất chạy, trong kho đã không còn bao nhiêu chiếc nữa.

Thành Vân vừa nghe vừa cười: “Năm nay Hàn Quốc chuộng màu này à?”

Nhân viên bán hàng tỏ vẻ dĩ nhiên: “Đúng vậy ạ, mặc vào rất đẹp.”

Thành Vân cười đủ rồi nói: “Cô đổi lại màu đen cho tôi.”

Trên đường về Thành Vân thấy đói bụng, mua một bát mì bò kho đã lâu không ăn trong siêu thị nhỏ dưới nhà, lại mua thêm hai cây xúc xích, về nhà bắt đầu đổ nước sôi vào. Nĩa cắm vào bát mì ăn liền, Thành Vân vừa chờ mì chín, vừa lấy điện thoại di động ra gọi.

Thành Vân chén sạch cả bát mì, ăn xong không bao lâu thì chuông cửa vang lên. Nhân viên chuyển phát nhanh đến nhà nhận đồ.

“Xin hỏi cô muốn chuyển phát nhanh trong nội thành phải không ạ?”

“Đúng vậy.” – Thành Vân cầm khăn giấy lau miệng, nhân viên chuyển phát nhanh đưa cho cô một tờ đơn, Thành Vân nhận lấy rồi nhìn anh ta – “Có bút không, tôi không có bút.”

“Dạ có.”

Thành Vân đứng ở cửa điền vào tờ đơn, viết xong rồi đưa cho nhân viên chuyển phát nhanh kiểm tra lại một lần.

“Được rồi, xin hỏi cô muốn chuyển phát nhanh những vật phẩm gì?”

Thành Vân đưa túi áo đã được gói lại cho anh ta, nói: “Bắt buộc phải là  chính người đó ký nhận đấy.”

“Không thành vấn đề.”

Nhân viên chuyển phát nhanh rời khỏi, Thành Vân quay vào nhà, ngã mình xuống giường.

Lúc năm giờ chiều nhân viên chuyển phát nhanh đưa túi đồ đến, có điều người nhận lại không có ở đây. Anh gọi điện thoại cho người nhận. Đối phương là đàn ông, giọng rất trầm, nói vô cùng ngắn gọn, ra vẻ không muốn lãng phí thời gian.

“Ai?”

“Dạ, chào anh, ở đây có đồ chuyển phát nhanh cho anh.” – Nhân viên chuyển phát nhanh nói.

Dường như đối phương đang ở ngoài đường, xung quanh có tiếng xe cẩu, anh nhanh chóng nói “Gọi lầm rồi” sau đó cúp máy. Dường như vô cùng chắc chắn mình sẽ không có đồ gì chuyển phát nhanh cả.

“…”

Nhân viên chuyển phát nhanh cúi đầu, nhập vào từng số từng số một lần nữa, gọi lại vẫn là người đàn ông kia bắt máy.

“Thưa anh, có đồ chuyển phát nhanh cho anh ạ.”

Lúc này đối phương hơi ngập ngừng, nhân viên chuyển phát nhanh sợ anh lại cúp điện thoại liền vội vàng nói: “Xin hỏi anh là anh Chu phải không?”

“Chu gì?”

“Ặc…” – Nhân viên chuyển phát nhanh nhìn tên người nhận nói – “Chu Lão Hắc.”

“…”

“Alo?”

Trong điện thoại có tiếng nói của một bác gái, có chút không kiên nhẫn hỏi: “Cuối cùng là có đi hay không vậy?”

Người đàn ông nói một câu: “Không đi.”

Bác gái đó bỏ đi.

Nhân viên chuyển phát nhanh lại hỏi: “Lúc nào anh có thể trở về vậy?”

Người đàn ông kia đạp động cơ một cái, nói: “Anh đợi tôi ba phút.”

Nhân viên chuyển phát nhanh thật sự chỉ phải đợi ba phút, vừa đúng ba phút, một chiếc xe máy chạy vào khu dân cư, dừng bên cạnh anh ta.

“Là… anh Chu sao?”

Đối phương không trả lời, nhận lấy gói đồ mở ra. Nhân viên chuyển phát nhanh vội vàng lấy bút trong túi ra đưa cho anh.

“Đợi chút… xin ký trước ạ.”

Người đó mang bao tay, cầm bút ký bừa vài nét, nhìn không ra là chữ gì. Có điều đối với nhân viên chuyển phát nhanh có ký nhận là được rồi. Anh ta cầm lấy tờ đơn bỏ đi, lúc ra ngoài phát hiện anh vẫn còn đang đứng tại chỗ mở gói đồ ra.

Bàn tay to khỏe kia kéo mạnh vài cái gói đồ đã mở bung ra. Trong gói là hai túi đồ cuốn lại, anh đưa tay vào lấy ra vài chiếc áo. Anh đứng trong sân cầm chiếc áo lật qua lật lại, nhìn rất lâu, đến khi một tiếng nói ngắt ngang anh.

“Anh ơi, xin lỗi có thể giúp tôi với không?” – Tiếng nói của một cô gái.

Cô gái hơn hai mươi tuổi đang ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Cô ta mặc áo phao lông vũ thật dầy, chân mang giày đi tuyết, trang điểm nhẹ, vóc dáng không cao, đôi mắt rất to, tóc cột kiểu đuôi ngựa, có vẻ tràn trề sức sống.

Bên cạnh cô ta là hai chiếc túi du lịch khổng lồ, tạo nên một vẻ tương phản rõ rệt với dáng vóc nhỏ bé của cô ta.

Cô gái cười với anh, nói: “Anh ơi, có thể giúp tôi một chút không, chính là tòa lầu này.”

Cô ta chỉ chỉ tòa nhà bên cạnh. Chu Đông Nam quan sát cô ta một chút rồi quay đầu nhìn về phía cô ta vừa chỉ. Cũng chính là khu đơn nguyên anh ở. Cô gái nhìn anh với vẻ mong đợi.

Chu Đông Nam nói: “Mười lăm.”

Cô bé không hiểu chớp chớp mắt: “Mười lăm gì ạ?”

“Mười lăm tệ, khuân đồ.”

“…”

Gương mặt Lưu Giai Chi gần như là viết lên hai chữ á khẩu chỉ trong nháy mắt. Chu Đông Nam lại nói: “Có mang hay không?”

Cô thật bái phục, miệng không nói ra nhưng trong lòng đã mắng người đàn ông trước mặt một vạn lần. Thật là bần cùng sinh đạo tặc, chút tiền ít ỏi cũng tranh thủ kiếm nữa!

Nhưng cô ta thật sự mệt không chịu nổi. Sáng sớm hôm nay chạy đến đây, hành lý trong nhà cộng thêm của công ty đựng đầy cả hai cái vali, mang đến được nơi ở trọ đã phải khổ sở suốt cả ngày.

Bên này cô ta vẫn đang suy tư, Chu Đông Nam đã đỗ xe máy chuẩn bị lên lầu. Lưu Giai Chi kêu to lên: “Ôi, ôi, anh ơi chờ một chút…”

Chu Đông Nam đứng ở cửa khu đơn nguyên nhìn cô. Lưu Giai Chi vừa nhìn thấy vậy liền nuốt lại những lời định làm nũng. Với kinh nghiệm nhiều năm của cô, đây không phải là đối tượng có thể nghe hiểu những lời nói nũng nịu.

“Mười lăm thì mười lăm.” – Lưu Giai Chi đồng ý – “Mang giúp tôi đi.”

Chu Đông Nam đi đến, Lưu Giai Chi đứng bên cạnh. Nào ngờ Chu Đông Nam không lập tức xách vali lên mà là đưa tay ra. Lưu Giai Chi nhìn chằm chằm bàn tay to lớn kia, mắt suýt rớt ra ngoài.

Chu Đông Nam nói: “Mười lăm tệ.”

Lưu Giai Chi tức tối đến mức lúc lấy ví tiền ra tay còn run run. Cô móc mười lăm tệ trong ví ra, nhét vào tay Chu Đông Nam. Chu Đông Nam cất tiền, hỏi: “Tầng mấy?”

“Bốn lẻ bốn.” – Lưu Giai Chi tức giận nói.

Chu Đông Nam hơi khựng lại, đưa túi trong tay mình cho Lưu Giai Chi: “Cầm giúp tôi cái này.”

Sau đó liền xách vali lên đi vào tòa nhà. Hai vali kia rất nặng, Chu Đông Nam xách cũng khá vất  vả. Cơ bắp trên hai cánh tay căng cứng giống như tảng đá. Lưu Giai Chi đi theo phía sau anh, hậm hực nhìn anh chằm chằm.

Người này nếu như nhiệt tình giúp đỡ, lúc sau Lưu Giai Chi nhất định sẽ nói cảm ơn. Nhưng bây giờ thì khác, cô ta trả mười lăm tệ, tuy là không nhiều, nhưng trong nháy mắt đã hóa thân thành chủ thuê, lúc lên lầu liền vội nhắc nhở anh: “Cẩn thận, cẩn thận! Trong vali tôi có rất nhiều đồ.”

Chu Đông Nam không nói lời nào xách hai vali lên tầng bốn, lúc để xuống còn thở hắt ra một hơi. Lưu Giai Chi có chút cảm khái sức lực của đàn ông khác với phụ nữ, còn chưa cảm khái xong thì phát hiện người ta đã mở cửa nhà kế bên.

“…” – Lưu Giai Chi chỉ vào anh – “Anh ở đây à?”

Chu Đông Nam ừ, đưa tay lấy túi quần áo từ tay Lưu Giai Chi. Lưu Giai Chi vội nói: “Vậy chúng ta là hàng xóm rồi. Tôi vừa thuê căn nhà này, tôi tên Lưu Giai Chi, Giai trong giai nhân, Chi trong nhánh cây.”

Theo quan điểm bà con xa không bằng láng giềng gần ở quê, Lưu Giai Chi đưa tay ra tỏ ý hữu nghị với đối phương. Sau khi Chu Đông Nam mở cửa mới phát hiện Lưu Giai Chi vẫn đang đưa tay chờ anh.

“Ồ, tôi tên Chu Đông Nam.” – Anh cũng đưa tay đến, hai người bắt tay tượng trưng.

“Anh không phải người địa phương sao?”

Lưu Giai Chi quan sát Chu Đông Nam trong hành lang leo lét ánh sáng, cô cảm giác khẩu âm của anh không giống với người lớn lên ở Bắc Kinh.

“Ừ.” – Chu Đông Nam nói – “Không phải.”

“Cũng là thuê nhà à?”

“Ừ.”

“Nhà anh thuê bao nhiêu tiền?” – Lưu Giai Chi càng nói càng hăng say – “Tôi luôn cảm giác mình bị người môi giới gài bẫy rồi.”

Chu Đông Nam không nói, Lưu Giai Chi nhận thấy lần đầu nói chuyện với nhau mà nói đến vấn đề này có chút quá  vội vàng, cô ta gãi gãi lỗ mũi, lại nói: “Anh đến Bắc Kinh đi làm à?”

Chu Đông Nam yên lặng một hồi, lúc Lưu Giai Chi cho rằng anh sẽ không trả lời thì anh từ từ cất lời: “Không phải.”

Lưu Giai Chi tránh sang một bên, ngồi lên chiếc vali to lớn của mình nói: “Vậy anh đến đây làm gì?”

Chu Đông Nam nói tỉnh bơ: “Tôi tới tìm vợ tôi.”

“…” – Lưu Giai Chi khẽ nhếch môi, cô cảm giác giao tiếp với người trước mặt này rõ ràng có chướng ngại – “Vợ của anh ở Bắc Kinh à? Sao cô ấy không ở chung với anh? Anh…”

Lời còn chưa dứt, Chu Đông Nam đã mở cửa định đi vào nhà.

“Này, này!” – Lưu Giai Chi nhanh chóng bước đến một bước nói – “Anh gì ơi, tôi là ký giả, chúng ta…”

Cửa đã đóng lại.

“Vội chết à?…”

Lưu Giai Chi trợn to mắt nhìn cánh cửa chống trộm đang đóng. Cô ta còn tưởng rằng anh có thể nể mặt mũi hàng xóm mà giúp cô ta dọn nhà, hiện tại xem ra hoàn toàn là do bản thân cô ta mong muốn quá nhiều.

“Một chút phong độ cũng chẳng có!” – Cô ta oán trách một câu, bắt đầu lấy chìa khóa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.