A, Này! Tôi Là Nam Thẳng

Chương 41



. Thành thật

Dường như Trần Trăn thật sự rất mệt, bởi y ngủ thẳng tới trưa mới tỉnh lại.

Còn An Dật nằm bên cạnh y thì cả người đã cứng đờ ra không nhúc nhích từ lâu.

Trần Trăn tỉnh lại, thấy vẻ mặt khó coi đó của An Dật, y hỏi: “Vợ yêu, em còn sống không?”

An Dật nghẹn lâu lắm mới thốt được một câu: “Vợ em gái anh!”

Trần Trăn trở người đặt An Dật dưới thân: “Tới giờ này rồi mà em vẫn không chịu theo anh?”

An Dật hung dữ trừng Trần Trăn: “Theo em gái anh. Lần nào anh cũng thừa dịp tôi uống rượu. . . . . .”

Trần Trăn nhìn hắn, xấu xa cười: “Tôi thừa dịp em uống rượu rồi làm gì?”

An Dật im lặng cả buổi cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra.

Đến lúc này thì Trần Trăn rốt cuộc cũng chịu hết nổi, chẳng còn quan tâm tới hình tượng gì nữa, ôm bụng cười ha ha.

Y cười đến mức khiến An Dật bồn chồn cả người: “Kháo, anh cười cái khỉ gì? !”

Trần Trăn cốc nhẹ vào trán hắn một cái: “Sao em lại khờ khạo thế này? !”

An Dật ngọ ngoạy muốn đứng dậy: “Chuyện tôi có khờ khạo hay không thì liên quan khỉ gì tới anh? !”

Trần Trăn đè hắn xuống không cho hắn cựa quậy: “Đương nhiên liên quan tới anh rồi. Em mau thừa nhận em yêu anh đi nào.”

An Dật: “Yêu em gái anh! Tôi thà yêu Hạ Vũ còn hơn đi yêu anh!”

Trần Trăn trái lại rất bình tĩnh: “Không muốn yêu cũng phải yêu.”

An Dật: “Anh tưởng anh tốt đẹp lắm à? ! Mau thả tôi ra!”

Thế nhưng Trần Trăn lại không cho hắn lộn xộn chút nào: “Em dám nhúc nhích nữa, tôi liền thượng em.”

An Dật vừa nghe y nói xong, quả nhiên không dám động đậy tiếp.

Hiếm khi thấy An Dật ngoan ngoãn như vậy, tâm tình Trần Trăn càng thêm vui vẻ.

Y ôm chầm lấy An Dật, nói: “Sao em lại không kiên nhẫn chờ anh trở về? Đã vậy còn dám chạy tới Mĩ, có phải em muốn anh giam em lại mới vừa lòng phải không?”

An Dật trợn mắt nhìn Trần Trăn: “Anh đang nói cái quái gì vậy?”

Trần Trăn hận không thể cạy mở đầu hắn ra rồi nhìn xem bên trong đó chứa cái gì.

“Anh đến Nhật chỉ một năm là về, kết quả em lại đổi số điện thoại. Anh muốn liên lạc với em cũng không được.” Trần Trăn hiếm khi giải thích cho An Dật hiểu : “Em con mẹ nó có thể tin anh một chút được không!”

Nói đến đây An Dật liền bực mình: “Không phải trước khi đi anh gửi tin nhắn tới nói với tôi là tạm biệt gì đó hay sao? !”

Trần Trăn: “Đó là anh muốn xem thử phản ứng của em thế nào, ai mà biết em sang ngày hôm sau liền đổi số điện thoại. Sao anh không thấy em làm mấy chuyện khác tích cực như vậy nha?”

An Dật: “. . . . . .”

Trần Trăn: “Biết em chuyển chỗ làm đến Jonsson, anh vất vả tranh thủ cái case này để hợp tác cùng Jonsson. Mới có cơ hội bắt em trở về.”

An Dật không dám tin nhìn y: “Blue Island tìm tới Jonsson là vì tôi?”

Trần Trăn gật gật đầu, không ngờ An Dật này không những khờ khạo mà còn rất vụng về.

“Nếu không thì em nghĩ Blue Island tìm tới Jonsson là vì lý do gì? Công ty của tập đoàn Johnson nhiều như vậy, sao anh không đến nơi khác để tìm mà lại tới tận Mĩ để tìm.”

Lần thẳng thắn này của Trần Trăn nhất định chính là một lời tỏ tình.

An Dật bất chợt có một loại xúc động, sau khi hắn biết trong lòng Trần Trăn vẫn luôn quan tâm tới hắn, hắn liền cảm thấy vui vẻ khó hiểu.

“Thế nào? Có phải rất cảm động không?” Trần Trăn đột nhiên lại xấu xa cười : “Lần này em đồng ý để anh theo đuổi đi mà. Trần Trăn anh trước giờ chưa từng chấp nhất với ai như em đâu.”

An Dật nghiến răng nghiến lợi: “Anh con mẹ nó có phải khắc tinh của tôi hay không? Ngay từ đầu tôi đã nói tôi là thẳng nam, anh cứ dây dưa với tôi làm gì!”

Trần Trăn: “Nói thật, ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã biết em rất có tố chất làm gay.”

An Dật: “. . . . . . Mấy lời này tôi đã nghe từ miệng Lý Thiếu Phong quá nhiều rồi! Tôi bây giờ đang rất nghi ngờ có phải mấy câu nguyền rủa của tên đó đã trở thành sự thật hay không đây!”

Hai mắt Trần Trăn sáng lên: “Vậy là em thừa nhận mình cong rồi.”

An Dật lập tức gào lên: “Tôi không có!”

Trần Trăn càng ôm An Dật chặt hơn nữa: “Thật ra em có là thẳng nam hay không đều không quan trọng. Ngay từ đầu, anh chẳng qua chỉ là muốn đùa giỡn trêu chọc em cho vui thôi, nhưng mà không nghĩ tới cuối cùng lại bị em hấp dẫn.”

An Dật: “Anh nghĩ chuyện đó rất vui? ! Anh cuối cùng cũng thừa nhận ban đầu nói theo đuổi tôi chính là đang trêu chọc tôi? ! Hừ, tôi biết mà!”

Trần Trăn: “Ai kêu khi đó em giả ngu trốn trong WC làm gì.”

An Dật: “. . . . . .”

“Anh cũng không phải loại đàn ông không có trách nhiệm, tính ra thì em bây giờ đã là người của anh rồi.” Trần Trăn hiếm khi nghiêm túc nói với An Dật : “Nếu em đồng ý quen với anh, anh sẽ một lòng đối với em.”

An Dật dùng ánh mắt hoài nghi nhìn y: “Anh và Lý Thiếu Phong đều cùng một bọn, tên kia cơ bản đã hết sức lăng nhăng, tôi rất tin vào câu ‘ngưu tầm ngưu mã tầm mã’.”

Trần Trăn rất muốn kêu lên ‘oan uổng quá’: “Đó là cậu ta khi trước mà? Cậu ta bây giờ quả thật chính là một người đàn ông rất hoàn hảo.”

An Dật khinh bỉ y: “Vậy còn anh?”

Trần Trăn: “Em đây là đang giải quyết chuyện cũ? Bằng lòng hẹn hò với anh?”

An Dật: “Tôi không đồng ý!”

Hai người hiếm khi nói chuyện lâu như vậy.

Lần này xem như Trần Trăn thành thật, thế nhưng An Dật vẫn còn rất khó chịu.

Reeve gọi điện thoại tới, An Dật không thể không đến công ty. Suy cho cùng thì hắn vẫn còn một quãng đường dài phía trước.

An Dật cảm thấy trong lòng kỳ lạ khó hiểu, hắn thấy mình không còn buồn bực, khó chịu nữa.

Đến phòng họp của công ty, biểu tình trên mặt hắn rõ ràng rất vui vẻ.

Cấp dưới của hắn không kìm nổi cảm thán: “ Thời kì mãn kinh của trưởng phòng rốt cuộc đã tạm thời trôi qua! Cuối cùng thì cuộc sống tốt đẹp của bọn họ lại tới!”

Sau khi từ phòng họp trở về phòng làm việc của minh không bao lâu, Hạ Vũ gọi điện thoại nội bộ tới.

Hạ Vũ: “Hey, An Tiểu Miêu cậu khỏe không?”

An Dật vừa nghe tiếng Hạ Vũ liền bực mình: “Khỏe em gái cậu! Tối hôm qua cậu dám bỏ mặc tôi!”

Hạ Vũ lập tức dùng giọng điệu rất uất ức nói: “Tôi bị ép buộc nên mới bất đắc dĩ phải làm vậy chứ bộ, đâu phải cậu không biết tên Trần Trăn kia cường ngạnh bao nhiêu đâu. Tối qua nếu tôi không giao cậu cho anh ta, chỉ sợ tôi đã bị anh ta đánh cho tàn phế từ lâu rồi!”

An Dật nhịn không được cao giọng: “Tin cậu chết cả nhà!”

Hạ Vũ cười hà hà: “An Tiểu Miêu đột nhiên thông minh ra nha. Nói thiệt, là tôi chủ động nộp cậu đó, tối hôm qua bỏ mặc cậu ở lại xe của Trần Trăn là tôi không đúng. Nhưng do tôi thấy Trần Trăn vẫn rất quan tâm tới cậu, nên mới tạo cơ hội giúp cậu thôi mà.”

An Dật cảm thấy rất bất đắc dĩ với cái cách nói của Hạ Vũ: “Tạo em gái cậu thì có.”

Hạ Vũ: “Nghe giọng của cậu, tôi dám chắc cái tên Trần Trăn kia nhất định đã ăn cậu tới mức sạch sẽ rồi chứ gì.”

An Dật: “. . . . . . Ăn ông nội cậu.”

Hạ Vũ: “Tôi nói cậu nha, cuối cùng thì cậu muốn giả ngây tới bao giờ? ! Kẻ trong cuộc thì mê, tôi đã sớm nhìn ra cậu động tâm với Trần Trăn từ lâu!”

An Dật: “. . . . . .”

Hạ Vũ rất quả quyết nói: “Tôi có thể nói rõ cho cậu biết, An Dật, cậu đã rơi vào bể tình rồi.”

An Dật: “Người yêu là một tên đàn ông? Trời ạ, người giết con luôn đi.”

Hạ Vũ: “Tôi muốn cho cậu hay, nếu cậu cứ tiếp tục giả ngây như thế, kẻ muốn chết không phải cậu, mà chính là Trần Trăn đó.”

An Dật: “. . . . . .”

Hạ Vũ: “Can đảm đối mặt với tình cảm của chính mình đi. Thân là bạn bè tốt, anh em tốt, tôi chỉ có thể giúp cậu bấy nhiêu đó thôi. Việc còn lại thì phải nhờ vào chính cậu.”

Sau khi Hạ Vũ giảng đạo một phen, An Dật lúc này mới tĩnh tâm, sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Hắn nói ghét Trần Trăn, thật ra chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi.

Bây giờ Trần Trăn nói thích hắn, hắn kỳ thực. . . . . . Có chút vui vẻ.

Nhưng hắn vì tự ái nên vẫn chưa thừa nhận tình cảm của mình được.

Vì sâu thẳm trong tâm hắn vẫn còn đang đấu tranh, hắn không thể nào tin nổi việc hắn cứ đơn giản như vậy, bị bẻ cong.

Về chuyện phần tình cảm sau này sẽ đi về đâu, An Dật cảm thấy bản thân mình vô cùng mờ mịt và bất an trước nay chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.