Hai con tuấn mã mạnh mẽ phi đi như bay, Ô Lương Vũ chỉ có thể tránh né mũi nhọn, bất quá hắn phản ứng cực nhanh, lập tức quay đầu ngựa lại đuổi theo, chốc lát liền áp sát xe ngựa.
"Mộc Sơ tiên sinh, ta khuyên ngươi đừng cố gắng vùng vẫy nữa, giao Hoàng hậu Cảnh quốc ra đây, ta có thể tha cho tính mạng của ngươi!"
Sở Linh biết rõ kĩ thuật cưỡi ngựa của người Hung Nô rất cao siêu, chung quy xe ngựa không thể nào chạy trốn được, hắn lấy chân đạp cửa ra, mũi kiếm sắc bén mang theo hàn quang, đâm thẳng Ô Lương Vũ.
Cùng lúc đó, bên trong rừng đêm bỗng nhiên nhảy ra mấy bóng đen mang mặt nạ, trong tay cầm thanh kiếm sắc bén giống nhau, từ nhiều phương hướng, đâm thẳng đến chỗ hiểm của Ô Lương Vũ.
Ô Lương Vũ bị thay đổi đột ngột này làm cho luống cuống tay chân, miễn cưỡng chặn lại kiếm của Sở Linh, lại tránh né mấy hắc y nhân đánh lén, vẫn bị một thanh kiếm đâm vào bả vai.
Chỉ là hắn tốt xấu gì cũng là tâm phúc của Thiền Vu Hung Nô, ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tránh né chỗ hiểm, trở tay một đao chém qua hướng hắc y nhân, hắc y nhân chỉ có thể lui về phía sau né tránh, bằng không một đao kia hẳn là đã đoạt mệnh của hắn.
"Khá lắm Mộc Sơ tiên sinh, hóa ra võ công của ngươi không kém mà, còn có ám vệ hộ thân, ta vốn định bỏ qua cho ngươi, ngược lại ngươi muốn mạng của lão tử trước!".
Ô Lương Vũ lau bả vai một cái, máu bị nước mưa hòa tan, bị chọc giận, vung tay lên, trực tiếp hạ lệnh.
"Giết!"
Sở Linh cau mày, hắn âm thầm hạ lệnh sai bốn tên ám vệ cùng nhau tấn công ám sát Ô Lương Vũ, bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng đáng tiếc Ô Lương Vũ chỉ bị thương nhẹ.
"Công tử! Các ngươi đi trước, bọn ta ở phía sau hỗ trợ!".
Ám vệ bảo vệ xe ngựa, mấy tên Hung Nô cưỡi ngựa vọt tới, cùng bốn ám vệ đánh loạn thành một đoàn, một bên là cao thủ do Ô Lương Vũ mang đến, một bên là ám vệ do Sở thị bồi dưỡng ra, nhất thời đánh đến ngang tài ngang sức.
Người phu xe bị dọa sợ đến choáng váng rồi, Sở Linh không chút do dự, đoạt lấy roi ngựa của hắn, quất lên mông ngựa, ngựa bị đau chạy càng nhanh hơn.
"Hừ! Không bắt được các ngươi, lão tử cũng không cần trở lại phục mệnh!".
Ô Lương Vũ không để ý đến ám vệ chém giết hỗn loạn, cưỡi ngựa đuổi theo, chịu đựng vai phải đau đớn, kéo cung bắn tên.
Sở Linh thấy động tác của Ô Lương Vũ, cảm giác có một luồng sát khí xông thẳng đến mình, hắn theo bản năng ngửa ra sau, mũi tên nhọn sượt qua chóp mũi, lông tơ Sở Linh nổi lên, tránh thoát khỏi nguy hiểm.
Thế nhưng người phu xe bên cạnh hắn không có vận may như thế, cổ bị mũi tên nhọn bắn thủng, ngay cả một âm thanh cũng không phát ra được, cổ cùng miệng chảy máu, nhất thời không một tiếng động, thi thể rơi xuống xe ngựa.
"Ha ha ha! Mộc Sơ tiên sinh, mũi tên tiếp theo sẽ đến lượt ngươi!".
Ô Lương Vũ cách xe ngựa cũng không xa, hắn rất hưởng thụ quá trình bắt lấy con mồi này, thật giống như đi săn bầy sói, làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào.
"Ô Lương Vũ, người Hung Nô các ngươi cùng lúc đắc tội cả Cao Ly và Cảnh quốc, không sợ chúng ta hợp lực tấn công sao?".
"Một nơi chật hẹp nhỏ bé như Cao Ly, tiêu diệt đối với Thiền Vu chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay! Về phần Cảnh quốc, có con tin trong tay, cuối cùng cũng có thể phá vỡ cục diện bế tắc mấy năm qua rồi!".
"Khẩu vị thật lớn, cũng không sợ no chết.".
Sở Linh thấy Ô Lương Vũ ép tới, đã không còn cách nào khác.
“Ngọc Nhi, đi thẳng xuôi theo quan đạo này cách mười dặm sẽ có một dịch quán, nơi đó có quan binh đóng quân.".
Sở Linh quay đầu lại căn dặn một tiếng, liền nhảy xuống xe ngựa, chủ động gây khó dễ cho Ô Lương Vũ. Thẩm Ngọc nhìn gò má Sở Linh, chưa kịp nói chuyện, Sở Linh đã đi rồi.
Thẩm Ngọc chui ra xe ngựa, nắm lấy dây cương cùng roi ngựa, tuy y không biết điều khiển ngựa, nhưng con đường này hai bên đều là rừng cây rậm rạp, chỉ cần để cho ngựa chạy là được.
"Đến đây! Đối phó hắn! Cố gắng giữ người còn sống! Lão tử đi bắt Hoàng hậu Cảnh quốc!”
Tiếng hạ lệnh này của Ô Lương Vũ, Sở Linh cũng không chú ý tới, một tên thủ hạ của Ô Lương Vũ đi tới, ngăn hắn lại, mắt thấy Ô Lương Vũ đuổi theo xe ngựa.
"Tiểu mỹ nhân, đừng chạy, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi…”
Ô Lương Vũ cách xe ngựa chỉ trong gang tấc, hắn có thể thỏa mái nhảy lên xe ngựa, nhưng Thẩm Ngọc hoảng sợ chạy trốn, dáng vẻ muốn trốn cũng trốn không thoát của y, kích thích hắn vui sướng đến cực độ.
Thẩm Ngọc vung roi ngựa quất tới, nhưng sức lực không đủ, chỉ lưu trên mặt Ô Lương Vũ một vệt màu đỏ, ngay lập tức bị Ô Lương Vũ nắm được trong tay.
Ô Lương Vũ một đao chém đứt càng xe, xe ngựa nhanh chóng không ổn định, rầm rầm lật ngã ở trên đường, Thẩm Ngọc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, may là kịp thời chui vào trong buồng xe ngựa, mới không bị cán chết, thế nhưng đầu vẫn bị đụng chảy máu.
"Lão tử cho ngươi chạy!”
Ô Lương Vũ nhổ ra một ngụm nước bọt, xuống ngựa chạy tới.
Mắt Thẩm Ngọc choáng váng, nhìn thấy Ô Lương Vũ chui vào tìm y, dùng sức muốn đạp hắn ra, Ô Lương Vũ cười lạnh một tiếng, bắt được mắt cá chân Thẩm Ngọc, thể lực Thẩm Ngọc đã bị tiêu hao hết, muốn phản kháng cũng không có sức lực.
Ô Lương Vũ biết Hoàng hậu của Huyền Đế là một nam tử, hắn nghĩ lại liền cảm thấy gai mắt buồn nôn, thế nhưng sát lại gần thấy rõ dung mạo của Thẩm Ngọc, kinh ngạc đến ngẩn ra, màu da Thẩm Ngọc như ngọc trai, ngũ quan vốn là như tiên như họa, ánh sáng tối tăm cũng không che giấu được sự tao nhã của y.
"Ôi, chẳng trách Huyền Đế thích nam nhân... ngươi so với nữ nhân Hung Nô đúng là xinh đẹp hơn nhiều."
Ô Lương Vũ chậc chậc lấy làm kỳ lạ, những tưởng rằng trước đó vài ngày nhìn thấy Thẩm Nhược Phi đã là sắc đẹp khuynh thành, hóa ra người đẹp còn có người đẹp hơn, nếu hắn là Huyền Đế, hắn cũng chọn Thẩm Ngọc.
Đặc biệt là Thẩm Ngọc bị mưa ướt cả người, dáng vẻ thở dốc không ngừng, càng làm cho tinh thần Ô Lương Vũ dao động.
"Vài năm trước Quân Huyền Kiêu chém hỏng một con mắt của lão tử, ngày hôm nay rốt cục cũng có thể rửa nỗi nhục này rồi!".
Ô Lương Vũ kéo xuống cái bịt mắt da sói, Thẩm Ngọc nhìn thấy trên mặt hắn có một vết sẹo rất dài, trong hốc mắt không có gì cả, đen thui, dưới ánh tia chớp rọi tới, giống như ác quỷ.
"Tiểu mỹ nhân, chờ lát nữa nhét một vật vào trong miệng ngươi, hầu hạ lão tử cho thật tốt, nếu dám làm đau ta..…”