Quân Huyền Kiêu ôm chặt Thẩm Ngọc, truyền nhiệt độ cơ thể mình cho y, mặc dù mưa đã tạnh, nhưng gió đêm không dừng, cơ thể Thẩm Ngọc ướt sũng bị gió thổi lạnh buốt, Quân Huyền Kiêu chặn khe hở của màn xe, dùng áo bào bọc kín Thẩm Ngọc một chút.
"Ngọc Nhi, ta đưa ngươi về nhà được không? Trở về nhà của chúng ta..."
Giọng nói Quân Huyền Kiêu khàn nhỏ, cúi đầu nhìn tỉ mỉ gương mặt của Thẩm Ngọc, lông mi dày như nhung tựa như hai cánh ve sầu, yên tĩnh lại ngoan ngoãn, giống như trước kia khi mới vào Vương phủ cũng nhu thuận như vậy.
"Nhất định ngươi không bằng lòng rồi." Quân Huyền Kiêu cười khổ, tự hỏi lại tự trả lời.
Trước kia là Thẩm Ngọc hăng hái quên mình, bây giờ là Quân Huyền Kiêu đơn phương tình nguyện.
Quân Huyền Kiêu dán vào bên má Thẩm Ngọc, hắn cảm thấy rất thỏa mãn, ít nhất lúc này Thẩm Ngọc sẽ không rời khỏi hắn, cũng sẽ không chống cự hắn cách xa ngàn dặm.
Quân Huyền Kiêu nắm tay Thẩm Ngọc, nhất thời mờ mịt không cách nào đưa ra quyết định, mang Thẩm Ngọc trở về, chắc chắn y sẽ không đồng ý, sau khi tỉnh lại phải đối mặt như thế nào? Thả y đi, Quân Huyền Kiêu có trăm nghìn lý do không bỏ được, hơn nữa người Hung Nô luôn nhìn chằm chằm vào y như hổ đói, dựa vào tinh thần sa sút của Sở thị, nhất định không thể bảo vệ y.
"Ngọc Nhi, Tống Thanh muốn trở về Bắc Vực, hắn nói hắn luôn muốn tìm một người. Ta may mắn hơn hắn, ít nhất Ngọc Nhi của ta vẫn còn trước mắt ta, phải không?"
Quân Huyền Kiêu nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc mơ mơ màng màng mà nỉ non một tiếng, vì lạnh nên co người lại một chút, sau đó dán mặt vào lồng ngực và cổ của Quân Huyền Kiêu mà cọ sát, hai tay ôm lấy eo của hắn.
Vẻ u sầu của Quân Huyền Kiêu tiêu tan một ít, vui mừng không dám động, rất sợ quấy nhiễu đến Thẩm Ngọc.
Trái tim đập rất nhanh, nhắc nhở Quân Huyền Kiêu, nhất cử nhất động của Thẩm Ngọc, đều có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Trong lòng Quân Huyền Kiêu đưa ra quyết định.
Quan tâm làm gì mấy cái thù sâu hận lớn, bá nghiệp giang sơn gì đó! Chỉ cần Thẩm Ngọc có một chút xíu yêu cầu từ chỗ của hắn, hắn liền cam tâm cố thủ đến cùng.
Quân Huyền Kiêu hôn trán Thẩm Ngọc, chậm chạp không cam lòng mà rời ra, lại không ngờ rằng người trong lòng rên nhẹ một tiếng, chủ động đưa cánh môi dán lên...
Thẩm Ngọc mơ một giấc mộng rất dài, trong mơ một mình y đi trên một vùng mênh mông hoang vu vừa tối vừa lạnh, còn có cơn mưa băng đá như dao găm rơi xuống, cũng không biết đã đi bao lâu, y đứng thôi cũng đã kiệt quệ sức lực, vừa lạnh vừa đói, bước chân của y loạng choạng rồi té ngã.
Nhưng lại không rơi xuống mặt đất lầy lội, mà là ngã vào trong ngực một người.
Giọng nói người này ôn nhu như nước, thì thầm với y cái gì đấy.
Cảm giác giống như trở lại trước đây, lúc ác bá vẫn là Trấn Bắc Vương, hắn cũng thường xuyên ôm lấy mình như này, ấm áp tin cậy.
Sau đó đặt bờ môi âm áp lên trán y, lại chuyển qua trên môi y, toàn thân Thẩm Ngọc đang lạnh đến phát run, tham lam dựa vào nó mà tiến lên, hấp thụ một chút sự ấm áp kia.
Hình như đối phương đờ đẫn một lát, Thẩm Ngọc không hài lòng đưa đầu lưỡi đuổi theo, sau đó mới được đáp lại nhiệt tình.
Loại cảm giác răng môi quấn quýt này... trùng khớp mới một ký ức nào đó, Thẩm Ngọc hết sức quen thuộc...
Ác bá?! Lúc Thẩm Ngọc bừng tỉnh, tay chân loạn xạ, túm lấy bên cạnh, bắt được màn che trên giường.
Thẩm Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt ôn nhu nho nhã của Sở Linh, bản thân đang nằm trong ngực hắn.
"Phù..."
Thẩm Ngọc thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không thể nào là Quân Huyền Kiêu, chỉ có Sở Linh ngữ khí khi nói chuyện mới có thể ôn hòa như vậy.
Nhưng phát hiện không phải là Quân Huyền Kiêu, trong lòng lại mất mát không hiểu được, Thẩm Ngọc khó hiểu sao bản thân lại có thể mơ loại giấc mơ quỷ dị này, so với gặp quỷ còn lạ lùng hơn.
"Ngọc Nhi, đệ gặp ác mộng? Nhìn đệ kinh sợ đến cả người toàn mồ hôi lạnh, tay chân còn đá loạn đây này."
Sở Linh ấm áp hỏi, ở bên cạnh cầm khăn lau mồ hôi lấm tấm trên trán và má của Thẩm Ngọc.
"Vâng."
Thẩm Ngọc gật đầu, cũng không hẳn là ác mộng.
"Đây là...ở đâu?"
Thẩm Ngọc nhớ lại, y bị người Hung Nô đuổi giết, xe ngựa lật đổ, người Hung Nô muốn làm nhục y, y đã ngất đi...
"Dịch quán, đã không có việc gì rồi." Sở Linh đáp, "Ngọc Nhi, huynh trưởng không tốt, hại đệ chịu khổ rồi."
Thẩm Ngọc lắc đầu nói: "Là ta cố chấp muốn đi luôn trong đêm, Sở đại ca, là huynh đã đuổi đến cứu ta sao?"
Vẻ mặt Sở Linh ngưng trệ một chút, như muốn nói lại thôi, đành phải nhẹ gật đầu.
"Ngọc Nhi, đệ làm ta rất hoảng sợ, lúc ôm đệ đến trạm dịch, trên người đệ đã bị thấm lạnh rồi, ta rất sợ đệ bị nhiễm phong hàn, thái dương lại luôn đổ máu..."
Thẩm Ngọc nghĩ lại cũng thấy đúng, có lẽ là Sở Linh giải quyết xong mấy người Hung Nô kia, chạy đến cứu y, dù sao chỗ rừng núi hoang vắng kia, cũng không có người nào khác nữa.
Cho nên thật sự là Sở Linh đã cứu mình, cái ôm ấm áp trong mộng kia cũng là thật.
Nhưng Thẩm Ngọc ngẫm nghĩ, lúc này y dựa vào trong ngực Sở Linh, rõ ràng không phải là loại cảm giác kia, chắc là cảm giác lúc hôn mê không được chính xác lắm.
Thẩm Ngọc di chuyển thân thể, rời khỏi ôm ấp của Sở Linh, tay lóng ngóng không biết đặt chỗ nào, sờ lên băng vải quân trên trán.
"Đạ tạ Sở đại ca."
Thẩm Ngọc chợt nhớ tới, nếu như trong mộng đều là thật, vậy lúc sau, nụ hôn mơ mơ màng màng kia của y, Thẩm Ngọc nổi lên bất an, da mặt có chút khô nóng, khi đó ý thức y mê man, hoàn toàn hành động dựa theo bản năng.
"Sở đại ca, lúc ta hôn mê, nếu như có cái gì không thích hợp..."
Sở Linh ngắt lời y: "Ngọc Nhi, đệ ở trước mặt ta không cần cẩn thận dè dặt, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung."
Thẩm Ngọc không nói gì nữa, cũng không biết lời này của Sở Linh là thừa nhận hay phủ nhận, có lẽ đều giả vờ chưa có phát sinh là tốt nhất.
Suy cho cùng Sở Linh cũng là huynh trưởng, tuy là họ hàng xa, nhưng có một số việc, quả thực vẫn không nên phát sinh.
"Đúng rồi, ám vệ trong tộc phái tới đã bị tổn hại mấy người, để tránh phát sinh nguy cơ lần nữa, về sau để ám vệ này theo sát bảo hộ đệ."
Thẩm Ngọc nhìn theo hướng Sở Linh chỉ, thấy một dáng người cao lớn đứng trong phòng, ám vệ lặng yên không lên tiếng.