"Ngọc Nhi, con không biết tổ tiên Sở triều của chúng ta, cũng đã từng có một nam hậu sao?"
Thẩm Ngọc mờ mịt lắc đầu, y từng đọc qua một ít ghi chép của sử quan (quan phụ trách ghi sử sách) Sở triều, nhưng họ không hề đề cập một chữ nào về nam hậu.
"Cũng đúng... Văn Đế và Hiền Hậu làm việc khiêm tốn không thích khoe khoang, nên đã hạ lệnh cấm người biết rõ sự tình truyền ra bên ngoài, cũng nghiêm cấm sử quan ghi chép lại, cực ít người biết sự thật Hiền Hậu là nam tử, bọn họ ân ái đến bạc đầu, trăm năm sau lại chôn cất cùng nhau, sinh tử làm bạn."
Ông lão nói xong, thở dài một tiếng.
"Văn Đế và Hiền Hậu..." Thẩm Ngọc suy nghĩ cẩn thận một chút, nói, "Là vị Văn Đế cả đời không tuyển tú không nạp phi kia? Ông ấy và Hoàng hậu chỉ sinh hai người con trai."
"Chính là ông ấy." Ông lão vuốt vuốt chòm râu nói, "Đều nói Hiền Hậu ghen tuông, nhưng thật ra là Văn Đế kiên trì yêu thương, cùng với Hiền Hậu làm đôi thần tiên quyến lữ, hai bên toàn tâm toàn ý, việc này chỉ lưu truyền miệng trong dòng chính Sở thị, người ngoài không biết được."
Thẩm Ngọc nghe xong tâm trí say mê, hai người ở bên nhau trọn đời, chỉ nghe thôi cũng khiến lòng người nảy sinh ngưỡng mộ.
Đời này của y, đã không còn cơ hội này nữa.
"Tuy rằng Văn Đế và Hiền Hậu ân ái, nhưng khổ nỗi không có con nối dõi, nghe nói Hiền Hậu còn vì chuyện này cho phép Văn Đế nạp phi, nếu không, không phải ngay cả người tiếp nhận giang sơn cũng không có sao? Văn Đế cự tuyệt mấy lần, cuối cùng đã tìm được một phương sĩ* trong tộc theo thế ngoại cao nhân học đạo, tìm kiếm phương pháp sinh con..."
*xưa gọi những người cầu tiên học đạo là phương sĩ
"Tìm được rồi sao?!"
Thẩm Ngọc cho rằng đây là mộng tưởng hão huyền.
Vậy mà còn có loại chuyện kỳ lạ này...
"Đương nhiên là tìm được, nếu không Văn Đế lấy đâu ra hai người con kia?" Ông lão cười ha ha nói, "Có điều phương pháp này chỉ công hiệu với tộc nhân Sở thị, hơn nữa phương sĩ kia sớm đã không còn trên nhân thế, chỉ để lại hai viên linh đan hoài thai cuối cùng..."
Thẩm Ngọc kinh ngạc nửa ngày, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn mới hồi phục lại tinh thần.
"Ngọc Nhi, nếu con đồng ý, sau này con và Linh Nhi sẽ là tộc trưởng đứng đầu Sở thị, con cháu của con cũng giống như vậy đời đời truyền xuống..."
Sau cùng ông lão lấy ra điều kiện tốt nhất của bản thân có thể cho y nói ra.
Thẩm Ngọc hạ mắt trầm tư, trước kia Sở thị là danh môn vọng tộc đệ nhất thiên hạ, cho dù hiện tại sa sút, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, quả thực cũng có không ít quyền lực tiền tài, dù là không thể phục hồi, cũng sẽ không quá kém so với những sơn trang trên giang hồ kia.
Nhưng những thứ này, sao có thể hấp dẫn được Thẩm Ngọc?
Quân Huyền Kiêu cai quản giang sơn, phong y làm hậu, y cũng không có cảm giác gì.
Thẩm Ngọc do dự, y không có cách nào nhận lời.
"Ngọc Nhi, bây giờ con còn trẻ, về sau có rất nhiều thời gian ở chung với Linh Nhi, rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm thôi."
Ông lão thấy Thẩm Ngọc không nói lời nào, chỉ đành phải nói: "Nếu con thực sự không thể đồng ý ngay, trở về từ từ suy xét, không cần phải gấp."
Thẩm Ngọc cũng không còn tâm trạng dùng bữa nữa, lúc đi ra như là cái xác không hồn, trong đầu toàn là câu chuyện hoang đường kia.
"Ngọc Nhi! Đợi một chút..."
Sở Linh đuổi theo, gọi Thẩm Ngọc dừng lại.
"Việc tổ gia gia nói... Đệ không cần quá để tâm." Sở Linh nói, "Đệ có thể đáp ứng đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không muốn cũng không cần miễn cưỡng, sẽ không có người ép đệ, đệ... hiểu rõ ý của ta chứ?"
Thẩm Ngọc đờ đẫn gật đầu.
Sở Linh vẫn còn có chút bất an, nói: "Chuyện này không phải là chủ ý của ta, ta cũng không ngờ tổ gia gia sẽ sớm nói với đệ như vậy."
Thẩm Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Sở Linh đại ca, huynh có người trong lòng rồi sao?"
Sở Linh bị hỏi khó, không biết trả lời thế nào.
"Vì sao Ngọc Nhi lại hỏi câu này?"
Thẩm Ngọc nghiêm túc hỏi: "Huynh không muốn thành hôn với ngươi mình yêu sao?"
"Ta không có." Sở Linh đáp, "Vì gia tộc sinh con nối dõi, ta có thể bỏ qua toàn bộ việc khác."
"Cho dù là lấy một người huynh không yêu, cùng chung sống quãng đời còn lại?"
"Không phải..." Sở Linh vội vàng nói ra, "Ngọc Nhi, tuy ta và đệ quen biết không lâu, nhưng thời gian dài, chung quy sẽ có một ngày nương tựa lẫn nhau, sẽ yêu quý bảo vệ cho nhau..."
"Nhưng mà đệ có."
Nói xong, Thẩm Ngọc bước nhanh trở về quỳnh hồ tiểu trúc, Sở Linh đứng nguyên tại chỗ thật lâu. Sở Linh lớn lên ở gia tộc, cho nên tất cả mọi chuyện của hắn đều xoay quanh gia tộc, bất luận cái gì, hắn cũng có thể hi sinh.
Nhưng Thẩm Ngọc biết rõ chính mình, y từng rất yêu một người, cam tâm nguyện ý thay đổi tất cả, người này giấu ở một nơi nào đó trong đáy lòng y, niêm phong đóng kín, không dám đụng vào.
Cho nên lòng của y rỗng mất một mảnh, bất luận người nào cũng không bù đắp được.
Thẩm Ngọc vùi mình trong sương phòng, y nghiêm túc cân nhắc lời tộc lão, có phải là y cũng có thể vì gia tộc mà đồng ý không? Sở Linh tuấn tú lịch sự quân tử khiêm nhường, Thẩm Ngọc cũng không ghét hắn, đây có phải là một cơ hội, hoàn toàn từ biệt quá khứ không?
Lúc Quân Huyền Kiêu thấy Thẩm Ngọc trở lại quỳnh hồ tiểu trúc, sắc mặt ảm đạm, vào phong cũng chưa thấy đi ra, hắn ở ngoài cửa dạo bước một canh giờ, cũng không nhịn được nữa, gõ cửa phòng, đập vài tiếng, bên trong không có động tĩnh, Quân Huyền Kiêu trực tiếp phá cửa mà vào.
Thẩm Ngọc ngồi cạnh nhuyễn tháp*, chôn mặt lên đầu gối, nhìn thấy mặt nạ quen thuộc, bỗng nhiên sinh ra cảm giác thân thiết không tên.
*nhuyễn tháp: một cái giường nhỏ, có lót một lớp nệm đơn giản.
"Ám vệ đại ca?"
Thẩm Ngọc nhoẻn miệng cười, chỉ là Quân Huyền Kiêu vẫn nhìn ra được y cười nhưng sau lưng tâm sự nặng nề.
"Ngươi-một-làm-một-sao-một-vậy?"
Quân Huyền Kiêu ra dấu tay, vẫn là lúc trước học được từ Thẩm Ngọc, chỉ là hắn vụng về hơn Thẩm Ngọc, bàn tay lớn khoa tay múa chân cả buổi cũng không nói được trọng điểm, hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày, hắn cần dựa vào thủ ngữ để nói một câu với Thẩm Ngọc.
"Ngươi đang quan tâm ta?"
Thẩm Ngọc cảm nhận được sự lo lắng của hắn, từ hoảng sợ kinh hãi lúc phát hiện mật báo, đến do dự của bây giờ, Thẩm Ngọc đều không cảm thấy đau lòng, nhưng vừa nhìn thấy ám vệ, bỗng nhiên toàn bộ tủi thân thân của y đều bộc phát cùng một lúc, ôm lấy eo ám vệ mà khóc ra thành tiếng.