Á Nô

Chương 184: Đôi môi mê hoặc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vĩnh Nhi

Không phải nghi ngờ hắn sao?

Chỉ cần không phải nghi ngờ thân phận của hắn, Quân Huyền Kiêu cũng cảm thấy không sao hết, điều khiến hắn lo sợ nhất chính là bị phát hiện.

Thẩm Ngọc lo lắng không yên nuốt xuống một ngụm nước bọt, đầu cũng sắp rũ xuống tận ngực, y len lén liếc mắt nhìn Ách Vệ một cái, đối phương vẫn lãnh khốc như cũ, xuống giường, chỉnh lại y phục bị Thẩm Ngọc khi ngủ làm nhăn.

Thẩm Ngọc nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, giống như là không muốn để ý đến mình, đây không phải nói rõ hắn đang không vui sao?

Thẩm Ngọc ngập ngừng nói: "Ngươi.... Ngươi đừng nóng giận, Ám vệ đại ca, ta chỉ là hiếu kỳ, không hề có ý mạo phạm.".

Quân Huyền Kiêu không quay đầu lại, hắn sợ mình nhìn thấy dáng vẻ xin lỗi đầy tội nghiệp của Thẩm Ngọc, sẽ không nhẫn tâm lừa dối y được nữa, hắn đi đến bếp lò bên cạnh, phía trên là canh thuốc hắn dùng lửa hâm nóng, Quân Huyền Kiêu mở nắp ra, nước thuốc bên trong đã cô đọng lại, đổ ra còn nửa chén.

Quân Huyền Kiêu bưng chén thuốc đưa đến trước mặt Thẩm Ngọc.

"Hả?" Thẩm Ngọc bất ngờ hỏi: "Ngươi.... Ngươi không tức giận sao?"

Quân Huyền Kiêu lắc đầu, hắn có gì mà phải tức giận? Thẩm Ngọc không giận hắn đã là cảm tạ trời đất rồi.

Thẩm Ngọc giương miệng cười, trong lòng như có cục đá rơi xuống.

Quân Huyền Kiêu cầm chén thuốc đưa đến miệng của Thẩm Ngọc, ra hiệu y uống hết.

Mùi thuốc xộc tới khiến Thẩm Ngọc khẽ cau mày, còn chưa uống lưỡi y đã cảm thấy đắng rồi, bên trong thuốc này có gừng, vừa đắng lại vừa cay, hơn nữa chén thuốc này đã hâm được một thời gian dài giờ đã cô đọng lại, nhìn đen kịt như mực.

"Có thể không uống được không? Đêm qua ta cũng đã uống hai lần rồi..." Thẩm Ngọc mặt mày ủ rũ nói: "Rất khó uống."

Tay Quân Huyền Kiêu cứng ngắc, tỏ ý không có đường thương lượng.

"Nhưng giờ ta thấy khỏe lắm, khỏi rồi, bụng cũng không còn đau nữa, không cần phải uống nữa thật mà?!" Thẩm Ngọc năn nỉ nói.

Quân Huyền Kiêu cùng Thẩm Ngọc mặt đối mặt trong chốc lát, xoay người bưng một đĩa bánh tim* đèn ở trên bàn đến, bánh tim đèn có vị rất ngọt, thích hợp nhất để giảm đắng.

*Bánh tim đèn



Đây là do hai ba canh giờ trước Quân Huyền Kiêu thấy Thẩm Ngọc khó uống thuốc, hơn nửa đêm chạy vào phòng bếp, lôi đầu bếp từ trên giường dậy làm.

Nhìn dáng vẻ của Ách Vệ, nếu Thẩm Ngọc còn không uống nữa, rất có thể bị hắn cưỡng ép đổ hết vào miệng, cho nên Thẩm Ngọc mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải bóp mũi lại há miệng uống sạch, đau dài không bằng đau ngắn.

Nước thuốc vừa cay vừa đắng từ cổ họng trào lên, Thẩm Ngọc bị sặc ho khan không ngừng.

Miệng bị nhét bánh tim đèn, Thẩm Ngọc nhai mạnh mấy cái liền nuốt xuống, sau đó uống một ngụm trà, cay đến nước mắt chảy ra.

Nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Thẩm Ngọc, dưới mặt nạ Quân Huyền Kiêu hơi giương khóe miệng, hắn nhớ tới trước kia Thẩm Ngọc hôn mê, là hắn dùng miệng để mớm thuốc, nếu không y sẽ không ngoan ngoãn nuốt xuống, trào ra hơn một nửa.

Đến tận bây giờ y vẫn không thích uống thuốc, tiểu tính tình này của Thẩm Ngọc ở trong mắt Quân Huyền Kiêu đáng yêu vô cùng.

Môi Thẩm Ngọc đã có tia hồng hào, lộ ra vẻ đầy đặn nõn nà, giống như một cánh hoa đào, mê hoặc người khác muốn nếm thử.

Giống như bị ma xui quỷ khiến, Quân Huyền Kiêu áp sát lại gần, hắn đương nhiên biết mình đang đeo mặt nạ không thể làm gì được, thế nhưng đôi môi đỏ hồng của Thẩm Ngọc có sức hấp trí mạng đối với hắn, lý trí nhất thời bị quét sạch đến không còn một mảnh.

Thân thể Thẩm Ngọc căng thẳng, ngây người cứ vậy để Ách Vệ tới gần, trong phòng yên tĩnh đến có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của đối phương, chẳng biết vì sao, rõ ràng bọn họ còn cách nhau một khoảng xa, lại cảm thấy gắn bó vô cùng.

"Ngọc ca ca!"

Ngoài phòng truyền đến một tiếng gọi.

Trong nháy mắt Quân Huyền Kiêu khôi phục lại lý trí, lùi về phía sau một bước, Thẩm Ngọc cũng co người lại nghiêng đầu sang chỗ khác.

Người gõ cửa chính là Sở Dực, sau khi hắn đi vào, nhìn thấy chủ tớ hai người Thẩm Ngọc và Ách Vệ, không nhận ra bầu không khí quỷ dị trong phòng, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngọc.

"Ngọc ca, Linh ca nghe nói huynh bị bệnh, bảo đệ đến hỏi thăm huynh.".

Thực ra Sở Dực tự mình muốn đến, chỉ là hắn không dám thừa nhận, bèn tùy tiện tìm một lý do.

Tuy nói ngày hôm đó ám vệ đối với hắn lời lẽ vô tình, thế nhưng Sở Dực nghĩ lại, ám vệ không quen hắn, không có lý do gì mà hắn phải a dua nịnh hót mình, hơn nữa thái độ khi đó cũng không tính là quá hung dữ, chỉ là không đúng với sự mong đợi của Sở Dực.

Hôm nay hắn mặc một thân bạch y thuần khiết đến, tóc tai ngọc quan được buộc cẩn thận tỉ mỉ, nếu như không vừa gặp đã yêu, vậy từ từ tích lũy thiện cảm cũng được vậy.

Sở Dực nhìn ám vệ, ánh mắt của hắn hướng về phía bên này, giống như nhìn hắn, lại giống như là tập trung ở trên người Thẩm Ngọc, Sở Dực có chút không phân rõ.

"Huynh không sao, do đệ mang chè băng tuyết đến ăn quá ngon, ăn nhiều quá bụng bị lạnh mà thôi, sau này cũng không dám ăn nhiều nữa."

Thẩm Ngọc cao giọng nói xong, liếc mắt nhìn ám vệ, tiến đến gần Sở Dực kề tai nói nhỏ.

"Lần tới đệ lại lấy hai chén chè đến đây cho ta, đừng để hắn nhìn thấy..."

Ách Vệ quản quá chặt, phải lặng lẽ mang đến mới được, không có lại bị hắn đổ mất, phung phí của trời.

Âm thanh Thẩm Ngọc rất nhỏ, thế nhưng nhĩ lực Quân Huyền Kiêu nhạy bén vô cùng, nghe được toàn bộ không bỏ sót một chữ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.