*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ Ngay đêm đó Sở Linh đã sai người bố trí xong linh đường, hắn giải quyết công việc bình tĩnh trật tự rõ ràng, đã có phong thái của một người tộc trưởng rồi.
Thẩm Ngọc quỳ gối trên đệm hương bồ túc trực bên linh cữu, khắp nơi đều là vải trắng, ánh sáng của ngọn nến ở trong mắt đen nhánh của y như đang khẽ lay động.
Đã quỳ lâu một tư thế, Thẩm Ngọc hơi động, chân bị tê đến đau nhói, y muốn đứng dậy nhưng lại bị ngã ngồi xuống.
Thẩm Ngọc ngã dựa vào trong một vòng tay.
"Ngọc Nhi, đệ mệt sao?" Sở Linh lo lắng hỏi.
Thẩm Ngọc nhịn đau, cách Sở Linh xa ra một chút.
"Đệ không mệt, hậu sự của tổ gia gia vẫn luôn do huynh lo liệu, Sở Linh đại ca, huynh không nói mệt, ta ở một bên giương mắt nhìn sao có thể nói mệt được?" Thẩm Ngọc cười khẽ.
"Nhưng ta thấy sắc mặt của đệ không được tốt cho lắm, không bằng đệ trở về quỳnh hồ tiểu trúc nghỉ ngơi đi, tối nay đệ cũng không phải canh trừng nữa, đã có chúng ta lo rồi."
Thẩm Ngọc suy nghĩ một lát, mới gật đầu nói: "Được, dù sao cái gì đệ cũng không biết, ở đây cũng không giúp được gì, Sở Linh đại ca huynh cũng đừng để quá mệt mỏi. Đúng rồi, chìa khóa của gia tộc, hay là huynh cầm lấy đi."
Thẩm Ngọc nhét chùm chìa khóa vào trong tay Sở Linh.
"Ngọc Nhi, nếu tổ gia gia đã tin tưởng đệ, đệ cũng không được khước từ, chôn cất tổ gia gia xong, ta còn phải trở về Cao Ly, trong tộc không có người chủ trì đại sự, nói đến đều phải dựa vào đệ đó."
Thẩm Ngọc khó xử nói: "Trong tộc còn có các trưởng bối, đệ....đệ vẫn tiếp tục làm con cháu thế gia thì hơn."
"Thế nhưng hậu bối trong tộc, trừ đệ ra không còn người nào có thể nhận trọng trách này nữa, đệ đừng cảm thấy áp lực, có các thúc bá hỗ trợ, đệ sẽ học được nhanh thôi."
"..... "
Thẩm Ngọc trầm mặc một lát, cuối cùng nói, "Vậy trước đó huynh cứ cầm lấy chùm chìa khóa này đi, mấy ngày tiếp theo khẳng định sẽ phải dùng tới rất nhiều.".
Sở Linh lúc này mới cười nói: "Được, ta đưa đệ trở về trước."
"Không cần đâu, đệ biết đường trong phủ rồi."
Thẩm Ngọc vỗ vỗ vạt áo, một mình trở về, Sở phủ đã treo đèn lồng trắng, bốn bề vắng lặng, Thẩm Ngọc có chút sợ hãi, y theo thói quen ngoảnh đầu lại tìm Ách Vệ, thế nhưng Ách Vệ người cùng y gắn bó như hình với bóng, chăm sóc y tỉ mỉ chu đáo, dạo gần đây đều rất ít khi lộ diện.
"Hazaa..."
Trên phiến đá xanh chỉ có tiếng bước chân của Thẩm Ngọc, y nắm lấy vạt áo, tim đột nhiên đập nhanh, y cảm thấy lòng mình trống rỗng, tựa như quên mất thứ gì đó, nhưng y chưa từng bị mất trí nhớ, sao có thể như vậy được chứ?
Thẩm Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, một bóng người anh tuấn uy vũ chợt lóe lên trong đầu, tim Thẩm Ngọc bỗng nhiên quặn đau, trước mắt xuất hiện một ảo ảnh, hắn đứng ở chỗ lan can, khôi ngô cường tráng, vai rộng eo thon, bóng lưng mà Thẩm Ngọc vô cùng quen thuộc.
Trong tiềm thức Thẩm Ngọc cảm thấy được, người này rất quan trọng đối với y.
"Là Ám vệ đại ca sao? Ám vệ đại ca....."
Thẩm Ngọc ngơ ngác đi tới, gọi liên tiếp mấy tiếng, bóng lưng mới chậm rãi xoay người lại, thế nhưng không phải là mặt nạ ác quỷ, mà là....
Quân Huyền Kiêu!
"Aaaaaaaaaaaaaa!" Thẩm Ngọc hoảng sợ hét lên, "Ngươi ngươi..... Là ngươi?!"
Thẩm Ngọc sợ đến nỗi liên tiếp lui về phía sau, không cẩn thận vấp phải bậc thềm, ngã nhào ra sau, tay cùng mông đồng loạt chạm đất.
"A...."
Thẩm Ngọc đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, ảo ảnh trước mặt vẫn từng bước từng bước đi tới, gương mặt của hắn vẫn giống như trong ấn tượng của y, lãnh ngạo, lạnh lẽo vô tình.
"Mất mặt xấu hổ!"
Ảo ảnh quát, thân thể Thẩm Ngọc run lên, một cơn sợ hãi từ đáy lòng xông lên.
"Loại đồ chơi dành cho tiểu nữ nhi này, Bổn vương không thích, sau này không cho phép ngươi làm tiếp."
Mắt Thẩm Ngọc hiện lên tia đỏ, đỏ đậm đến như máu tươi.
"Đương nhiên Bổn vương từng thích ngươi, nếu không thích ngươi sao Bổn vương có thể phong ngươi làm Trắc phi?" Ảo ảnh nói bằng giọng lãnh lẽo như băng, "Còn yêu.....Chưa bao giờ."
Thẩm Ngọc há lớn miệng, lông mi run rẩy, tựa như thấy thứ mà mình sợ hãi nhất đời này.
"Giả giả, đều là giả...."
Thẩm Ngọc chớp chớp mắt, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại, ảo ánh trước mắt giống như gợn sóng biến hóa khôn lường, Thẩm Ngọc vừa mở mắt, hắn đã đổi thành một vẻ mặt khác, tràn đầy ôn nhu quan tâm.
"Ngọc Nhi, ngươi bị té có đau không?"
Ảo ảnh đưa tay ra, mặt đầy lo lắng.
"Ta không cần ngươi quan tâm!"
Thẩm Ngọc hoảng loạn bò dậy, chạy như bay về hướng phòng của mình, y sốt sắng quay đầu nhìn lại, hành lang trống rỗng, nào có Quân Huyền Kiêu.
"Quái lạ...."
Thẩm Ngọc rùng mình một cái, nhanh chóng trở về quỳnh hồ tiểu trúc, uống vài ngụm nước trà đã lạnh, trong phòng không có ai, Thẩm Ngọc đốt mấy ngọn nến lên mới xua đi được sự ớn lạnh trong lòng.
Thẩm Ngọc ngẩn người ngồi ở trên ghế đệm, rõ là gặp quỷ sống, sao y lại xuất hiện ảo giác về kẻ ác kia? Chắc là do chịu đả kích tổ gia gia qua đời.
Nha hoàn mới tới cũng đi hỗ trợ, vừa mới trở về, Thẩm Ngọc nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện của bọn nha hoàn, liền kề sát vào cánh cửa sổ.
"May là chúng ta đến hầu hạ Ngọc công tử, nếu không mấy ngày này phải bận bịu rồi.".
"Đúng vậy, Ngọc công tử ở có một mình, ngày thường dễ hầu hạ, có chuyện bé xíu cũng bị tên thị vệ kia giành làm, chúng ta được nhàn hạ."
"Ngươi xem tay của ta trắng lên không ít rồi nè!"
"Ngươi nói xem, thị vệ của Ngọc công tử đúng là một người kỳ lạ, suốt ngày đeo mặt nạ, không nói không rằng, ta tìm hắn hỏi chuyện hắn cũng không phản ứng, buổi tối đụng phải vô cùng dọa người, hắn còn thường xuyên lén lút nhìn Ngọc công tử, các ngươi có nhìn thấy không? Hôm đó, Ngọc công tử nghỉ trưa một canh giờ, hắn ở trong phòng nhìn đúng một canh giờ....".
"Quản nhiều chuyện như vậy để làm gì? Dù sao chuyện gì hắn cũng làm, chúng ta có thể lười biếng, ta còn chưa từng thấy một đại nam nhân nào làm việc kĩ càng lại tỉ mỉ hơn cả chúng ta như hắn."
Bọn nha hoàn tiến vào trong thiên phòng* của mình, Thẩm Ngọc chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, cuộn tròn người lại, thời điểm hai giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, y gục đầu xuống đầu gối của mình.
*
Thiên phòng: nhà kề trong khu nhà "tứ hợp viện"
Hôm nay có 2c thôi nhé!
Chúc các cô ngủ ngon❤