Thẩm Ngọc chưa từng thấy qua nơi nào lại ấm áp thần kỳ đến như vậy, trong thôn trang này còn dùng bạch ngọc thạch xây dựng nên một Ôn Tuyền to lớn, nước suối hàng năm ấm áp, so sánh với vẻ lạnh lẽo thấu xương ngoài kia, chỗ này thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.
"Đây là Ôn Tuyền trước kia do quan viên xây, Bổn vương rất ít khi tới đây, thường sẽ để cho hai ba người đến quét dọn, không nghĩ tới là sẽ sử dụng đến."
Thẩm Ngọc ngồi xuống bên cạnh, lấy tay vốc lên một bụm nước, quả nhiên ôn hòa, còn có mùi nhàn nhạt của hương liệu, hơi nóng bốc lên làm cho khắp nơi đều là mùi thơm ngát.
"Tay ngươi vừa mới bôi thuốc, không nên chạm nước, ta giúp ngươi cởi."
Trấn Bắc Vương quỳ xuống giúp Thẩm Ngọc cởi giày ra, Thẩm Ngọc xấu hổ muốn lùi về sau, lại bị Trấn Bắc Vương bắt được cổ chân.
"Đừng có lộn xộn."
Trấn Bắc Vương chân mày nhẹ nhàng nhíu lại trách cứ, chỉ là một chút cũng không thấy đáng sợ, trái lại đặc biệt ôn nhu.
Trấn Bắc Vương tay nhẹ nhàng cởi ra vớ của Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc nhìn hắn cúi đầu dáng vẻ nghiêm túc vô cùng, không kiềm chế được cả người đều là ấm áp vây quanh, đây là Trấn Bắc Vương trong lời đồn giết người không chớp mắt đó sao? Thế nào lại giống như một người phu quân bình thường hết lòng quan tâm đến gia đình vậy?
Trấn Bắc Vương còn giở trò xấu gãi gãi nhẹ lòng bàn chân Thẩm Ngọc, làm cho y ngứa ngáy, lại vừa buồn cười mà không thể lên tiếng, kìm nén đến đỏ bừng cả mặt uốn éo vặn tới vặn lui.
Trấn Bắc Vương dừng tay trêu chọc y lại, đem Thẩm Ngọc ôm vào trong lòng.
"Ha ha ha, Ngọc Nhi, người ngươi thật quá mềm mại, Bổn vương vừa chạm vào ngươi liền phát tình rồi."
Thẩm Ngọc trách móc trợn mắt nhìn trừng trừng, rõ ràng là hắn thích trêu chọc người ta, y trách hắn nói năng tùy tiện?
"Lại đây, để cho Bổn vương sờ một cái."
Trấn Bắc Vương cũng không phải là muốn trưng cầu sự đồng ý của y, đã vội đem cái tay hư hỏng lần mò chui vào trong y phục Thẩm Ngọc, vuốt ve khắp nơi.
Thẩm Ngọc đã đem tấm da vẽ kia ném đi, hiện tại bị tay của Trấn Bắc Vương trực tiếp chạm vào, chính y cũng không ngờ tới mình lại nhạy cảm đến như vậy, tay Trấn Bắc Vương bởi vì hàng năm cầm binh khí, cho nên có chút thô ráp, loại đụng chạm kích thích kịch liệt này khiến cho Thẩm Ngọc cả người tê dại giống như là bị tia sét đánh trúng.
"Ưm...."
Thẩm Ngọc không nhịn được bật ra tiếng rên nhẹ, trước kia Trấn Bắc Vương rất ít vuốt ve y, chỉ vội vàng đâm loạn phát tiết, thân thể Thẩm Ngọc gần như là lần đầu tiên bị người khác tỉ mỉ vuốt ve như thế.
Nghe thấy Thẩm Ngọc rên lên nhè nhẹ khiến cho Trấn Bắc Vương đắc ý vô cùng, lại càng muốn khiêu khích tâm tư của y.
Nhũ tiêm bên trái của Thẩm Ngọc, bị nam nhân bóp nhẹ một cái, Thẩm Ngọc cả thân thể run lên, mặt càng thêm đỏ bừng, nóng rát.
"Thích Bổn vương chạm vào người ngươi sao?"
Lời tâm tình vừa trần trụi lại thô lỗ, khiến cho Thẩm Ngọc thẹn thùng đến không dám trả lời, nhẹ nhàng dùng tay đánh lên ngực Trấn Bắc Vương.
"Ha ha, Ngọc Nhi, ngươi không mang tấm da vẽ kia tốt hơn nhiều."
Trước kia Thẩm Ngọc có đôi gò bồng đào đẫy đà, Trấn Bắc Vương mặc dù cũng thích, nhưng lại không biết tại sao, lúc hoan ái cũng không đụng tới nhiều lắm, ngược lại y dáng người bằng phẳng thon gọn, đối với Trấn Bắc Vương có sức hấp dẫn hơn nhiều.
Trấn Bắc Vương như phát hiện được cái gì đó mới mẻ thần bí lắm vậy, không chút kiêng kỵ thăm dò, nhất là hai nhũ tiêm đỏ như chu sa trước ngực Thẩm Ngọc, vốn bằng phẳng, bị Trấn Bắc Vương nắm được, lại dùng ngón cái cùng ngón trỏ xoa nắn, hay là dùng ngón tay trỏ cùng ngón giữa kẹp vân vê, giở mọi thủ đoạn trêu đùa nhiều lần.
"Ưm ~"
Bất tri bất giác, Thẩm Ngọc đã bị hắn làm cho hô hấp dồn dập, rõ ràng là đã bị khêu gợi lên toàn bộ dục vọng, lông mi nhấp nháy lên xuống, giống như lông chồn nhỏ, ở trong lòng Trấn Bắc Vương quét tới quét lui.
"Ngọc Nhi, ngươi đúng là một tiểu yêu tinh!"
Thẩm Ngọc tới giờ mới khôi phục được một chút thần trí, lại phát hiện, toàn thân mình trên dưới gần như đã bị Trấn Bắc Vương lột sạch sẽ, ngay cả áo trong để che cho đỡ xấu hổ cũng biến mất, chỉ còn sót lại đúng một cái tiết khố.
Một thân thể thon gọn như ngọc lại trắng như tuyết nằm ở trong ngực Trấn Bắc Vương.
Thẩm Ngọc không biết từ lúc nào phát sinh ra chuyện này nữa!
Xấu hổ trong lòng chợt nổi lên, Thẩm Ngọc vội vàng cầm lên y phục mình qua loa che lại thân thể.