Á Nô

Chương 6: Người câm



Edit + Beta: Vĩnh Nhi

Trấn Bắc Vương dáng người khôi ngô xuất hiện ở Lê Thanh Viện, hắn đại mã kim đao*, từng bước sinh phong.

*Đại mã kim đao (大马金刀): 1. Hào sảng; khí thế to lớn | 2. Nói chuyện thẳng thắn, sắc bén, không lưu tình

Vương phi đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên tháp quý phi, vội vàng đi xuống tiến tới thỉnh an.

"Vương gia..."

Trấn Bắc Vương liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Ngọc quỳ ở dưới đất, dáng người y thon gầy cuộn tròn vào một chỗ, yếu ớt đến nỗi một cơn gió cũng có thể thổi đi.

"Tại sao nàng ta lại ở chỗ này?"

Trấn Bắc Vương thuận miệng hỏi một chút.

"Dạ..." Vương phi ấp a ấp úng, "Ngày đầu tiên nàng vào phủ, không phân biệt được tôn ti, thần thiếp đang lập quy củ cho nàng."

"Lập quy củ?"

Hai hàng lông mày Trấn Bắc Vương khẽ nhíu lại, uy nghiêm thập phần.

"Ngươi ngược lại quỷ củ thật lớn, nàng làm sao trêu chọc ngươi?"

Vương phi lập tức nói: "Nàng đến trưa mới rời giường, ngay cả đến thỉnh an chủ mẫu vương phủ cũng không biết, thần thiếp chỉ nói nàng mấy câu, nàng ỷ vào Vương gia ân sủng nàng, trừng mắt lạnh với thiếp, thần thiếp giận quá mới phạt nàng quỳ ở chỗ này."

Ánh mắt Trấn Bắc Vương sáng lên: "Quỳ đến giờ này?"

"Vâng...cũng chỉ có hai ba canh giờ...thôi."

Trấn Bắc Vương không biểu lộ gì: "Còn nữa không?"

"Còn có." Vương phi tiếp tục nói: "Nàng còn là một người câm, Thẩm gia sinh ra một người câm, lại dám che mắt thiên hạ*, lừa dối Vương gia."

*Bản gốc là "Man thiên quá hải" (瞞天過海): kế đầu tiên trong 36 kế binh pháp Tôn Tử, ý là giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn, che mắt thiên hạ

Trấn Bắc Vương thản nhiên nhìn Vương phi nói: "Bổn vương biết."

"Vương gia biết?" Vương phi kinh ngạc không thôi, "Vậy sao người còn nạp nàng làm thiếp? Một người câm làm sao có thể làm thiếp thất của Vương gia? Không bằng hưu nàng, rồi đuổi trở về."

"Chuyện của Bổn vương ngươi cũng muốn quản sao?"

Trên người Trấn Bắc Vương bỗng tràn ra sát khí, tuy hắn không phải cố ý, nhưng hắn đi ra từ trong chiến trường tinh phong huyết vũ, người hắn dưỡng thành sát khí so với sương còn muốn sắc lạnh hơn, liếc mắt nhìn liền tựa như rơi vào hầm băng, lạnh lùng đủ khiến cho Vương phi sợ hãi.

"Ta...ta không phải có ý này..."

Trấn Bắc Vương không để ý tới nàng nữa, đi tới bên người Thẩm Ngọc, bế y lên.

Cằm Thẩm Ngọc có một vết máu bất ngờ lọt vào tầm mắt của Trấn Bắc Vương, gương mặt y trắng nõn, sạch sẽ, một vết thương này quả thật quá gây chú ý, như một viên ngọc trắng trẻo, đẹp đẽ, chợt bị rơi xuống nứt ra.

Khóe miệng y còn có vết rách nhỏ, đủ thấy y ở chỗ Vương phi đã từng chịu qua cái gì.

"Rất tốt, người của Bổn vương ngươi cũng dám đụng vào."

Trấn Bắc Vương phát ra thanh âm không lớn, nhưng trong giọng nói chứa đầy tức giận, khiến cho tất cả những người có mặt ở đây phải rùng mình một cái.

Nhất là Vương phi, nàng cũng không phải lần đầu tiên ở trước mặt Vương gia dạy dỗ thiếp thất khác, nhưng Vương gia chưa từng đau lòng vì người nào cả, làm sao biết mới chỉ phạt quỳ Thẩm Ngọc hai ba canh giờ, liền khiến hắn nổi cơn thịnh nộ như vậy.

"Đại Nhu, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng, người của Bổn vương còn một lần nữa có chút tổn hại, ngươi lập tức cút trở về hoàng cung."

Trấn Bắc Vương bóp lấy cằm Vương phi, trong mắt chứa đầy sát ý, lạnh giọng chất vấn.

Vương phi lạnh cả người, nàng chưa từng thấy Trấn Bắc Vương che chở một người như vậy bao giờ, hắn thật sự dám giết nàng.

"Thần...thần thiếp hiểu rồi..."

Trấn Bắc Vương buông nàng ra, ôm Thẩm Ngọc đến nhìn cũng không nhìn lại rời khỏi Lê Thanh Viện.

Vương phi sờ cằm đau đớn không ngừng phát run, lòng vẫn còn sợ hãi lại cộng thêm tức giận, nàng một cái liền đập vỡ nát bình khổng tước gần đó.

"Làm sao hắn có thể đối xử với ta như vậy, chỉ vì một con hồ ly tinh? Một người câm! Ta là Vương phi, thê tử duy nhất của hắn! Ta đường đường là công chúa, chẳng lẽ lại không bằng một người câm..."

Vương phi là muội muội ruột của hoàng đế, trước kia được phong làm Đại Nhu công chúa, thân phận tôn quý, hoàng đế muốn lôi kéo Trấn Bắc Vương nên gả nàng đến.

Đồng thời cũng là phía Vương phi chủ động thỉnh cầu gả cho hắn, Trấn Bắc Vương năm đó cũng vui vẻ cưới nàng, lại không thể ngờ phía biên cương Bắc Vực lại khổ hàn chi địa* đến vậy, ở trong lòng Trấn Bắc Vương một công chúa tôn quý còn không bằng một người câm.

*Khổ hàn chi địa: Một nơi 1. Lạnh khủng khiếp; 2. bần hàn, hàn vi, nghèo nàn, nghèo xơ xác.

...

Thẩm Ngọc tỉnh lại ở trên giường của mình, ở bên cạnh chỉ có Tống Thanh.

"Cảm ơn ngươi cứu ta trở về."

Thẩm Ngọc dùng tay ra dấu, nhưng động tác này do y tự nghĩ ra, mẹ xuất thân là nô tì, làm sao có thể mời được tiên sinh về dạy y ngữ điệu. Trên đời này người hiểu được ngữ điệu tay không nhiều, người dạy được ngữ điệu cũng càng ít hơn.

Không nghĩ tới Tống Thanh nhìn hiểu.

"Người đang cảm ơn ta sao?"

Thẩm Ngọc gật đầu.

"Không cần, là Vương gia." Tống Thanh giải thích: "Thật ra cũng tại vì Vương phi quá tùy tiện làm bậy, Vương gia không thích người khác làm hư đồ vật của ngài."

Theo lời nói của Tống Thanh về Vương gia, Thẩm Ngọc coi như có bị Vương phi làm nhục chết, Vương gia ngay cả mắt cũng không chớp một cái. Vương gia sở dĩ tức giận, là bởi vì vết thương trên mặt Thẩm Ngọc.

Hóa ra là như vậy.

Thẩm Ngọc cảm thấy hơi mất mát, y là một món đồ chơi trong tay Trấn Bắc Vương mặc hắn ngắm nghía thưởng thức, cho nên Trấn Bắc Vương không cho phép người khác làm tổn hại đến mặt y, không có dung mạo, y liền không đáng giá một đồng.

"Vậy còn thuốc?" Thẩm Ngọc đưa tay cầm bình sứ.

"Là Vương gia tự mình thoa cho người." Tống Thanh do dự một chút lại nói: "Nhưng ta khuyên người không nên suy nghĩ nhiều, Vương gia đối với người tốt như vậy là bởi vì mới gặp, nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi."

Lời này nói ra có chút tàn nhẫn, Tống Thanh thường thấy Vương gia đối với nữ nhân chơi đùa đủ liền sẽ vứt bỏ, hắn sẽ không bao giờ động tình thật. Nói Vương gia cưới vợ bé, không bằng nói hắn đang thay đổi sủng vật.

Tống Thanh sở dĩ lắm mồm là vì hắn cảm thấy Thẩm Ngọc là nữ nhân xinh đẹp nhất xuất hiện bên cạnh Trấn Bắc Vương, xinh đẹp đến nỗi Tống Thanh không đành lòng tận mắt nhìn thấy Thẩm Ngọc "hương tiêu ngọc vẫn".

Thẩm Ngọc gật đầu, bày tỏ y đã hiểu rõ.

Tống Thanh có chút ngoài ý muốn, có thể thản nhiên chấp nhận thực tế tàn khốc như thế, quả thực không có nhiều người làm được.

Chỉ là trừ mẹ ra, thì không có một ai thực sự quan tâm đến Thẩm Ngọc, Trấn Bắc Vương tình cờ ban ơn, là tia sáng trong sinh mệnh không có quá nhiều ánh sáng của Thẩm Ngọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.