Tống Thanh không che giấu được sự chán ghét, hắn cực ít đối đãi với người nào giống như thế, người này rõ ràng là do Vương phi thuê đến, đi tới Thiều Hoa Viện so với đi Lê Thanh Viện nơi đó còn muốn chuyên cần hơn, đúng thật là không biết xấu hổ.
"Vào phòng rồi nói chuyện sau."
Hồng Liên không mời mà đến, nghênh ngang đi vào, cũng không để ý đến người ta có hoan nghênh hay không.
"Vương phủ nói lớn không lớn, Vương gia ban ngày không có ở đây, ta đây không phải là nhàn rỗi đến nhàm chán sao, muốn tìm một người trò chuyện, những hạ nhân cùng nha hoàn ngoài kia không ai để ý đến ta, không có cách nào khác đành phải đi đến nơi này, đại gia có hay không nhớ ta?"
Tống Thanh phát tởm, lui về phía sau hai bước cách xa hắn.
"Ngươi cũng biết ngay cả hạ nhân cũng không thèm để ý đến ngươi."
Giống như cẩu không ai để ý đến, Tống Thanh nội tâm nhạo báng.
"Gia cũng không chịu nhìn xem chút những người hạ nhân đó có thể hay không trả nổi ta tiền ~" Hồng Liên nói to một tiếng, "Đại gia nếu như là không để ý đến chuyện mua bán với ta, vậy thì tránh qua một bên đi."
"Ngươi lại có chuyện gì?"
Tống Thanh đứng chắn ở trước mặt Thẩm Ngọc, giống như đề phòng cướp vậy.
"Xen vào chuyện của người khác thì chính là đại gia người không đúng rồi, Thẩm công tử là tiểu tức phụ của ngươi hay sao mà ngươi che chở y như vậy? Có muốn ta cùng Vương gia nói một tiếng, để cho hắn tác thành cho các ngươi nha?"
Hồng Liên miệng nói không lựa lời, dễ dàng khiêu khích đốt lên lửa giận của Tống Thanh, hận không thể bịt miệng hắn lại.
"Ha ha ha ha...ta chỉ đùa đại gia đây chút thôi, nhìn xem ngươi sợ tới mức nào, yên tâm, ta sẽ không nói cho Vương gia."
Hồng Liên đẩy Tống Thanh sang một bên, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Thẩm Ngọc.
"Thẩm công tử, người mấy ngày nay cửa lớn không ra của nhỏ cũng không bước, ta cảm thấy không thú vị chút nào, Vương phi mời ta đến tranh giành sủng ái, kết quả người ngược lại tốt, chưa đánh mà đã hàng, ta dù sao cũng là một người làm ăn thành thật, tiền nào việc đấy, không tới tìm người tranh đấu một chút, ta cầm nhiều ngân lượng như vậy cũng cảm thấy bất an."
Rõ ràng là nghẹn một bụng ý đồ xấu, lại còn ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, chủ yếu là ngươi muốn nói y âm hiểm xảo trá đi, y thẳng thắn kể hết tiền căn hậu quả ra, cho ngươi được mở rộng tầm mắt.
"Nhìn thấy không? Đây là Vương gia được ta hầu hạ đến vừa lòng, sáng nay thưởng ta nhẫn ngọc."
Hồng Liên giơ ngón tay cái bên trái lên, phía trên thật đúng là có một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy. Hồng Liên hướng về phía ánh sáng, vui mừng thưởng thức.
"Mua bán lần này cũng thật quá được giá đi, vật này có thể bán được mấy ngàn lượng ý chứ? Chậc chậc, Vương gia lúc vui vẻ tùy tiện ban thưởng, đủ ta bán mười mấy lần cái mông...ngươi có không? Nghe nói Vương gia trước kia cũng rất cưng chiều sủng ái ngươi, dù sao cũng phải thưởng cho ngươi vật gì đó đi?"
Hồng Liên giọng điệu khoe khoang dò hỏi.
Không có, Thẩm Ngọc xoay đầu không muốn để ý tới, y không làm được như Hồng Liên, có thể ưỡn ngực hướng ân khách đòi thưởng.
Hồng Liên khinh miệt mà cười nhạo nói, "Đúng là, người câm dĩ nhiên không có cách nào mở miệng đòi thưởng, ngươi đi theo Vương gia thời gian cũng không ngắn, đừng nói là ngay cả một món đồ vật đáng giá cũng không có đi? Chúng ta lúc thừa hoan nha, thì phải thừa dịp thời điểm nam nhân rạo rực đến mụ mị cả đầu óc nói ra yêu cầu, nam nhân sẽ ngay lập tức đáp ứng!"
"Thật tiếc ngươi lại không thể nói nói chuyện, cũng không biết Vương gia tầm hoan trên một người câm thì có cảm giác gì, chính là đem ngươi làm chết cũng sẽ không thở gấp rên rỉ, thật là buồn tẻ thực sự, Vương gia còn thích làm ta đến khóc lóc rên rỉ kia..."
Thẩm Ngọc nghe hắn càng nói càng hạ lưu, nhưng vẫn là không nhịn được nghe tiếp, có lẽ thật là do y quá buồn chán, cho nên Vương gia mới như vậy, có mới nới cũ, trước kia nhất thời cảm thấy mới mẻ, nay đã nhàm chán rồi.
Hồng Liên đột nhiên mày liễu dựng ngược, yêu kiều nói, "Nga ~ ta biết, ngươi tâm tư cũng thật cao, khinh thường việc làm đòi thưởng hạ tiện của ta?!"
"Vậy ngươi muốn mưu cầu cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn mưu cầu Vương gia động chân tâm sao?"
Hồng Liên vẻ mặt đầy châm chọc, giống như nghe được chuyện cười hoang đường nhất trên thế gian này.