Đang lúc giao mùa Đông Xuân, Bắc Vực đông đến sớm đi muộn, tuyết chỉ mới bắt đầu tan ra một chút.
Vạt áo Thẩm Ngọc rất nhanh bị nước tuyết thấm ướt, đầu gối cùng móng tay y dính đầy vết bùn đất, nước tuyết băng lạnh đến thấu xương, tay Thẩm Ngọc đau giống như bị dao cắt, một lát sau ngược lại không còn cảm thấy đau nữa, chỉ là tay có chút tê dại, cứng đờ không nghe theo sự sai khiến của y.
"Đâu rồi...rõ ràng là ở hướng này rơi xuống..."
Thẩm Ngọc hít vào một hơi, lau sạch mồ hôi vương trên chóp mũi, y trước kia bổ củi đun nước cũng không chật vật đến như vậy, hiện tại chỉ cần chạy một lúc chân tay đã bủn rủn, mồ hôi chảy xuống ròng ròng.
"Thật đúng là vô dụng mà...thủ ngữ của người câm cũng làm không tốt, nếu là ta, ta cũng không đủ kiên nhẫn nhìn một người câm khoa chân múa tay...sớm biết như vậy, y nên viết chữ ra trước...như vậy Vương gia đã sớm hiểu được..."
Thẩm Ngọc tự trách, cảm thấy mình cái gì cũng làm không xong.
Mắt Thẩm Ngọc đột nhiên sáng lên, y thấy được một ít màu đỏ cách đó không xa, chính là màu đỏ của hồng đậu, y vội vàng duỗi tay ra bắt, nắm trở về một bụm tuyết, phía trên có một ít màu đỏ chói mắt, nhưng không phải là hồng đậu. Cũng không biết từ khi nào ngón tay Thẩm Ngọc đã bị băng cắt rách, máu rơi thành từng giọt in trên nền đất.
Thẩm Ngọc thất vọng đem nắm tuyết trên tay vứt bỏ, bò đến một chỗ khác tìm kiếm.
Trấn Bắc Vương dựa người ở trên lan can, từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ Thẩm Ngọc trân trọng như mạng điên cuồng tìm kiếm tới lui, một mảnh tuyết trắng dưới kia căn bản đều in hằn dấu chân cùng vết quỳ bò của y.
Trấn Bắc Vương vẻ mặt không chút dao động, trở lại trước sa bàn, ở một bên quan ải cắm xuống một lá cờ.
Nửa khắc sau, đang lúc Trấn Bắc Vương chuẩn bị rời đi, Thẩm Ngọc vội vã chạy tới ngăn hắn lại.
Thẩm Ngọc bưng lên một mảnh lả lướt xúc xắc tìm về được, cẩn thận bưng đến trước mặt Trấn Bắc Vương.
Phía trên còn dính một ít nước bùn tuyết, còn có mười ngón tay thấm máu của Thẩm Ngọc, nhìn qua vô cùng bẩn thỉu.
Đầu ngón tay của Thẩm Ngọc bị đông cứng đến tím bầm, những chỗ bị rách cũng không cảm thấy đau.
Lại nhìn lên người y, cả người không còn một chỗ nào sạch sẽ, toàn bộ đều là vết bùn đất, đến ngay cả gương mặt cùng đuôi tóc của y cũng bị làm bẩn.
Nhưng là ẩn dấu dưới vết bẩn kia là vẻ mặt tươi cười của Thẩm Ngọc, mỗi lúc y van xin khẩn cầu đều mang gương mặt tươi cười như vậy.
"Đây không phải là đồ chơi của tiểu hài tử, ta hao phí thật nhiều ngày đêm, khắc đi khắc lại một trăm năm mươi hai viên hồng đậu mới khắc lên được...ngươi mau nhìn xem, ba chữ "Quân Huyền Kiêu" vẫn là do ngươi dạy ta..."
Thẩm Ngọc trong lòng có thật nhiều lời giải thích muốn nói ra, nhưng là y không nói được, y gấp đến nỗi miệng phát ra âm thanh ê ê a a, ngày thường y không dám phát ra tiếng, khi còn bé y cũng đã từng thử nói chuyện qua, đã bị người khác chỉ tay cười cợt, hiện tại thẩm Ngọc quả thực đã quá chật vật, cũng không còn quan tâm đến Trấn Bắc Vương cười hay không cười y nữa.
"Đủ rồi."
Tay Thẩm Ngọc bị Trấn Bắc Vương phất một cái, lả lướt xúc xắc "bang" một cái rơi xuống đất, Thẩm Ngọc lập tức ngồi xổm xuống muốn đi nhặt lại, lại bị Trấn Bắc Vương tới trước đem chân giẫm lên, nghiền nát.
Két------------
Lòng Thẩm Ngọc có một âm thanh vang lên, cùng tiếng lả lướt xúc xắc vỡ vụn, nứt ra thành từng mảnh.
"Sau này không cho phép ngươi làm loại đồ vật như vậy nữa!"
Trấn Bắc Vương lạnh giọng nói xong, sải bước rời Băng Tâm Các, lả lướt xúc xắc bị Trấn Bắc Vương giẫm qua, vỡ đầy đất.
Thẩm Ngọc nằm trên nền đất, dùng tay vơ lại mấy mảnh vỡ, bởi vì mảnh vỡ quá nhỏ, Thẩm Ngọc có nắm thế nào cũng không nắm lên được, y đem vạt áo phủ xuống đất, lấy tay quét vào.
Y há to mồm nhưng không có cách nào lên tiếng, ngũ quan bị kéo đến vặn vẹo, trong miệng phát ra âm thanh ô ô.
Trấn Bắc Vương dừng chân lại, hắn đã từng nhìn thấy Thẩm Ngọc rơi lệ, nhưng chưa từng nghe qua tiếng khóc của y, trước kia tay y bị gãy, bị Vương phi ép uống độc, đau đớn lăn lộn trên mặt đất cũng chưa từng thấy y khóc thành tiếng.