Con dao lạnh lẽo di động chậm rãi trên da thịt trơn láng, Trần Ngọc không dám nhúc nhích. Nước mắt không tiếng động chảy xuôi, môi mấp máy, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra mấy âm tiết.
"—— Đừng, đừng mà......"
"Tôi muốn nghe kể về chuyện của A Nông, hy vọng cô sẽ thật thà."
Trần Ngọc thật cẩn thận gật đầu, khi con dao được nhấc đi, cô ta nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên hối hận vì sao bản thân lại muốn đi một chuyến này.
Nói đến cùng, vẫn là do cái tâm ghen ghét của đàn bà.
Đối với những chuyện lung tung lộn xộn trước đó vẫn luôn canh cánh trong lòng, vì thế lần nữa gặp lại, chuyện cũ liền bị khơi lại, oán lại càng thêm oán.
Nói rằng người khác không chịu bỏ qua, kỳ thật chính cô ta mới không chịu bỏ qua.
Tay vẫn còn đang run, Trần Ngọc nắm lấy tay mình, không dám ngẩng đầu nhìn Lục Thung, nhưng lại trùng hợp nhìn thấy cảnh hắn đang thưởng thức con dao trong tay.
Tựa như nam sinh lúc đi học hay quay bút.
"Em và Chu Nông là bạn đại học, ở cùng một ký túc xá. Cậu ta lớn lên xinh đẹp, nhưng không thích nói chuyện, luôn luôn ở một mình. Sau này, bạn trai em nói muốn chia tay với em, hắn nói hắn thích Chu Nông. Trong cơn tức giận liền đi tìm Chu Nông, muốn đánh cậu ta......"
"Cô đánh cô ấy?"
Lục Thung thả dao lại trên bàn, đôi tay giao nhau, chống cằm, cười hiền nhìn Trần Ngọc.
Một bộ dáng phúc hậu và vô hại.
Theo bản năng lại bị hắn lừa.
Trần Ngọc gãi gãi tóc, không trả lời, chỉ tiếp tục kể.
"Lúc đánh cậu ta thì phát hiện trên người cậu ta toàn vết bầm, nhưng lúc ấy tình huống quá hỗn loạn, đầu óc em cũng rối loạn, cho rằng... Cậu ta ngủ với bạn trai em, sau đó chuyện này bị nháo lớn, thì Chu Nông đã nghỉ học."
Nói tới đây, Trần Ngọc hít sâu một hơi, trong quá trình kể lại, đột nhiên phát hiện người khởi xướng chuyện này lại là chính cô ta.
Trong lòng hiếm khi xuất hiện cảm giác tội lỗi.
Nhưng chỉ lướt qua trong giây lát.
Khi đó Chu Nông xinh đẹp, học lại giỏi, chỉ mỗi tội hướng nội, nhưng lại rất được hoan nghênh.
Trần Ngọc tự nhận mình xuất thân tốt, tướng mạo đẹp, nhưng một khi đã gặp Chu Nông, lập tức muốn phân cao thấp.
Sau chuyện của bạn trai, hẳn là coi đó như ngòi nổ.
"Sau khi nghỉ học, em và Ngô San chỉ gặp Chu Nông đúng một lần. Cậu ta bị cha kế cậu ta kéo đi, chúng em đi theo liền nhìn thấy... Nhìn thấy cha kế đang đánh cậu ta."
Rõ ràng trước nay không hề cảm thấy bản thân có lỗi gì.
Nhưng giờ phút này, Trần Ngọc nhớ đến ánh mắt cầu cứu hướng đến các cô ngày đó của Chu Nông, cổ họng chợt nghẹn cứng.
Nói đến chuyện này, không khí lập tức lặng im.
Mùa đông năm này tới sớm dị thường, tựa hồ như muốn biểu thị điều gì đó.
Lục Thung nhìn con dao nằm trên bàn, chợt có ý muốn giết người.
Nhưng giết người lại phạm pháp.
Vậy chẳng lẽ hại người thì không phạm pháp?
Hắn một lần nữa mặc áo blouse trắng vào, cài lại từng các cúc áo, dịu dàng nói với Trần Ngọc: "Đi đi, về sau không cần xuất hiện trước mặt cô ấy nữa."
Trần Ngọc như được ban ơn đại xá, nghiêng ngả lảo đảo đi ra cửa, lúc này mới phát hiện phía sau lưng đã ướt nhẹp bởi mồ hôi lạnh.
Chỉ nghe thấy âm thanh nhàn nhạt của người đàn ông, không có độ ấm, so với độ lạnh bên ngoài còn thấp hơn.
"Chuyển lời đến những người đó, tôi sẽ không để các người sống tốt quá đâu."
*
A Nông ngủ không yên, mơ thấy loạn xạ đủ thứ chuyện lung tung, chồng chéo vào nhau hệt như một cuộn len bị rối, lồng vào nhau phức tạp không sao gỡ ra được.
Một đôi tay nhẹ nhàng vuốt mặt nàng.
Mở bừng mắt, là Lục Thung.
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt nàng, vuốt mặt nàng, biểu tình vừa nhu hoà vừa dịu dàng.
Hắn nói, A Nông, anh dẫn em đi.
"Đi? Đi đâu ạ?"
Nàng nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay đang tác loạn của hắn, ôm vào trong ngực, âm thanh ngái ngủ đáng yêu.
"Đi đâu cũng được."
Chỉ cần có em cùng nhau.
Rời xa cái chốn này, vĩnh viễn không cần nhớ đến những chuyện dơ bẩn đó nữa.
Lục Thung thường xuyên cảm thấy nhân sinh không thú vị, nhưng gặp được A Nông, mới phát giác, không thú vị lại là một loại may mắn.
Nếu có thể gặp được em sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Không phải nhân sinh sẽ thú vị.
Mà bởi vì như vậy, em sẽ không bị bắt nạt.
Người đàn ông đột nhiên hung tợn dùng sức bóp chặt mặt A Nông, hệt như một đứa trẻ tùy hứng.
Lần đầu tiên thấy Lục Thung kỳ quái như vậy.
"Em nói thử xem, nếu có người đánh em, thì em sẽ làm thế nào?"
A Nông bụm mặt, tội nghiệp nói: "Tìm Thung Thung."
Tìm Thung Thung.
Xem đi, nàng thật vô dụng.
Là quá vô dụng!
Lục Thung lại bật cười, một tay ôm chặt A Nông vào trong lòng, âm thanh hơi khàn: "Nhưng mà anh sợ anh sẽ không chạy tới kịp."
"Em phải biết đánh trả, không thể để bị bắt nạt, bằng không sẽ rất đau."
Ở góc khuất mà A Nông không nhìn thấy, hốc mắt người đàn ông ửng đỏ, yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.
"Em đau, anh cũng sẽ đau."
Rất đau, rất đau.
Hôm nay Thung Thung thật là quá kỳ quái.
A Nông nghĩ.
Nhưng mà nàng vẫn ôm chặt lấy Lục Thung, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Em biết rồi, em sẽ làm vậy."
Trời tối, lại không bật đèn, phòng khách tối thui.
Lục Thung vẫn duy trì mỗi một động tác, thật lâu không hề nhúc nhích, dường như đã ngủ.
"A Nông, mí mắt em còn giật không?"
Vấn đề này rất đột ngột.
"À, vẫn còn giật ạ."
Vừa dứt lời, Lục Thung dịch người ra, đỡ vai A Nông, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nàng, cười, làm cho người ta không thể dời mắt được.