"A Nghi, trộm nói cho chị biết, em có em bé rồi này."
Rất giống đứa nhỏ có được món đồ chơi mới, nóng lòng khoe với bạn.
Vu Nghi ở đầu bên kia rất phối hợp với A Nông, la loạn a a một trận, rồi nói: "Thật là hâm mộ, chị đây còn chưa có em bé bao giờ đâu."
Nhưng không sao, bạn trai cũng chưa có đâu.
A Nông che miệng cười, Lục Thung ngồi bên cạnh đang viết bệnh án, nhịn không được dùng bút gõ gõ vào cái đầu nhỏ của nàng.
Lúc ăn cơm, tay A Nông vẫn luôn đặt trên bụng.
Dưới ánh đèn êm dịu, sườn mặt thiếu nữ sườn xinh xắn lại ngây thơ, tay đặt trên cái bụng nhỏ vẫn bằng phẳng như trước, hình như muốn lấy cho ra bằng được một thứ gì đó, nhưng sờ tới sờ lui lại chỉ toàn là thịt mềm của bản thân.
"Nơi nào có em bé chứ?"
"Em bé đang ngủ trong bụng A Nông, chờ tỉnh ngủ, liền đi ra tìm A Nông."
Như vậy à.
A Nông cái hiểu cái không gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy cái bụng của mình ghê gớm thật, đùng một cái liền xì ra một em bé nhỏ.
"Ăn nhiều rau xanh vào."
Lục Thung gắp một đũa rau xanh, bỏ vào chén nhỏ của A Nông.
Bình thường thì A Nông sẽ chau mày tỏ vẻ kháng nghị, nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn ăn hết.
Nhưng hôm nay, A Nông không như vậy.
Hôm nay đối mặt với một đũa rau xanh, là Nữu Cỗ Lộc Nông.
A Nông gắp rau xanh trả lại, chớp chớp mắt, nghiêm trang nói: "Thái Tử nói, nó không muốn ăn món này."
Mấy ngày nay, A Nông si mê một bộ phim cung đấu.
Trong phim, mẫu bằng tử quý, A Nông xem mười học được mười.
Ái Tân Giác La biếng nhác, thong thả ung dung ăn hết đũa rau xanh, rồi lau miệng, chậm rãi trả lời: "Trẫm có nói, muốn lập hài tử trong bụng nàng làm Thái Tử à?"
A Nông khiếp sợ, chỉ vào Lục Thung, tay run cực kỳ, nửa ngày cũng không nói nên lời dù chỉ một chữ.
Qua một lát, Nữu Cỗ Lộc Nông nhẫn nhịn ăn sạch rau xanh, rồi nói: "Thái Tử muốn ăn."
Lục Thung cười tủm tỉm: "Thái Tử thật ngoan."
Cơm nước xong, A Nông như thường lệ bị bao thành gấu, mới được người đàn ông vừa lòng mang ra cửa tiêu thực.
Bên ngoài đang đốt pháo hoa, đùng một tiếng, trên không trung đen nhánh lập tức nở rộ thật nhiều đóa hoa sáng rực rỡ.
A Nông được Lục Thung nắm tay, xem đến mê mẩn, không muốn đi đâu nữa.
Mỗi một lần phóng, A Nông liền "Oa" một tiếng.
Lục Thung dở khóc dở cười, đành phải cùng A Nông ngồi trên ghế dài cùng nhau xem.
Ước chừng đốt xong rồi, vì đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy một chút động tĩnh.
A Nông tựa đầu vào trong lòng Lục Thung, uể oải nói: "Thái Tử còn muốn xem nữa."