A Resposta - Bát Phân Bão

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là tháng thứ năm Bùi Dữ Minh học lại
Năm giờ sáng, đồng hồ báo thức của Bùi Dữ Minh chỉ vang lên một tiếng đã bị ấn tắt, cậu mở mắt nhìn trần nhà ngây ngốc mất mấy phút đồng hồ, nghe thấy tiếng bạn cùng phòng trở mình dưới chăn rồi nói mớ một câu gì không rõ.
Thời tiết vừa ẩm ướt vừa lạnh giá, máy sưởi trong ký túc xá không có bao nhiêu công dụng, Bùi Dữ Minh để trần thân trên nằm yên trên giường lại cảm thấy toàn thân khô nóng từng đợt. Phản ứng ở thân dưới khó lòng bỏ qua, quần lót bị tuyến dịch thấm ướt, dương v*t đang hăng hái "chào cờ" bên trong cương cứng đến khó chịu.
Đã lâu lắm rồi cậu không tự giải quyết, bởi vì không muốn.
Năm giờ bảy phút sáng giữa mùa đông trời vẫn tối đen. Bùi Dữ Minh chờ cho bản thân bình tĩnh lại mới nhẹ tay nhẹ chân xuống giường rửa mặt, sau đó tùy tiện rút từ trong cặp sách ra một quyển sách giáo khoa lịch sử tập hai rồi đi ra hành lang ký túc xá, sau đó đứng dưới ánh đèn chập chờn của phòng nấu nước mà nhẩm lại một lần quá trình hình thành phát triển chủ nghĩa tư bản dân tộc.
Nhẩm được một nửa thì nước cũng nấu xong, máy nước nóng nhảy lên một tiếng. Suy nghĩ của Bùi Dữ Minh bị gián đoạn, cậu nhìn chằm chằm vào bóng mình phản chiếu trên thùng chứa nước, đột nhiên cảm thấy nhàm chán đủ điều.
Sau khi quyết định ôn thi lại, cậu cắt mái tóc cho thật ngắn thành kiểu đầu đinh tiêu chuẩn, thế nhưng giờ phút này trên người khoác áo đồng phục trắng đỏ của trường trung học số 3 lại thấy không giống sĩ tử ôn thi khắc khổ nỗ lực, ngược lại càng giống mấy tên côn đồ cá biệt hơn. Rõ ràng mỗi ngày chỉ biết giải đề học thuộc lòng, thế mà khí chất quanh người lại nồng nặc mùi du côn.
Không biết vì sao trong đầu cậu đột nhiên hiện ra bài phát biểu đầy nhiệt huyết của thầy hiệu trưởng hồi khai giảng: "Các bạn đã trông thấy dáng vẻ ngôi trường này vào sáng sớm chưa? Đã gặp qua học sinh cấp ba liều mình vì mơ ước chưa? Nếu các bạn chưa từng thử qua, nghĩa là thanh xuân của các bạn..."
Đột nhiên Bùi Dữ Minh cảm thấy vô cùng bực bội, cậu khẽ mắng một câu thô tục rồi nhét sách vào trong áo, rất thành thạo chuồn ra khỏi ký túc xá, lại từ cửa phụ phía đông trèo tường trốn ra ngoài trường.

Đây là tháng thứ năm Bùi Dữ Minh học lại.
Trước kia cậu học ban khoa học tự nhiên, nhưng ngày xưa chọn khoa học tự nhiên chỉ vì lười học thuộc lòng mà thôi. Điểm vật lý và hóa học của cậu trước nay chưa từng đạt chuẩn, môn toán cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấy được 80 điểm, cũng may gia đình khá giả nên đã sớm sắp xếp cho cậu ra nước ngoài học, thế nên thật ra Bùi Dữ Minh không cần quá lo lắng ứng phó với kỳ thi đại học.
Trước năm mười tám tuổi thế giới của Bùi Dữ Minh rất đơn giản, cậu chỉ cảm thấy hứng thú với bóng rổ và trượt ván, cũng ít khi có phiền não quấn thân, so với các nam sinh cùng độ tuổi đúng là có chút ngây thơ đến ngốc nghếch.
Nếu không có chiếc váy ngủ màu rượu champagne vô tình lọt vào tầm mắt, có lẽ hiện giờ Bùi Dữ Minh vẫn là đồ ngốc vui vẻ chỉ biết đến bóng rổ và trượt ván kia.
Sau kỳ thi đại học xong Bùi Dữ Minh không điền vào đơn nguyện vọng, mới đầu tháng tám đã thu dọn hành lý vào trường trung học số 3 ôn thi lại. Cậu chuyển trường, chuyển sang học ngành xã hội, còn ở luôn trong ký túc xá như thể đang tuyệt vọng tìm kiếm cho mình những con đường mới, nhưng rồi lại không trả lời được ý nghĩa của toàn bộ những thay đổi này là gì.
Vì cậu thất tình sao?
Bùi Dữ Minh cười nhạo một tiếng, phủ định lời giải thích này.
Nhưng thi thoảng cậu vẫn sẽ mơ thấy những ngày tháng 5 đó, mơ thấy người ngồi ghế sau xe đạp nhẹ nhàng kéo góc áo mình, những đóa cát tường trên vạt váy dễ dàng cuốn cậu vào một giấc mộng khác màu rượu champagne. Nhưng một khi tỉnh lại, cảnh trong mơ lập tức biến mất, chỉ còn sót lại tự giễu vô hạn —— Cậu không phải hiệp sĩ có khả năng cứu được công chúa, mà chỉ là một tên hề bị người ta cười nhạo.
Năm giờ sáng thành phố vẫn chưa tỉnh dậy, sương phủ rất dày, Bùi Dữ Minh đứng dựa vào tấm biển dừng xe bus nhìn ánh đèn xe tan vào lớp sương mù, biến thành những chấm vạch lờ mờ.
Bảy tháng đã trôi qua, vẫn rất muốn đi xem thử bây giờ anh ấy ra sao.
Muốn xem thử anh ấy sống có tốt không, vết thương trên người đã khỏi hẳn chưa, thời tiết lạnh như vậy, anh ấy có đang ở trong một căn phòng ấm áp mặc chiếc váy hoa yêu thích không, những lúc trời đổ tuyết có được mang giày ra ngoài đi dạo một chút không, chồng anh ấy sẽ mua kem ốc quế vị sữa cho anh ấy chứ...
Nếu lôi kéo cái tên từ trong kiện hành lý cũ dưới gầm giường kia sẽ nhận ra rằng phần ký ức cậu giữ được quá ít, mà cũng quá nhiều, vừa vặn lại là phần tàn nhẫn nhất.
Bùi Dữ Minh đứng yên một lúc lâu, từng chiếc xe bus dừng lại trước mặt nhưng cậu không biết mình muốn leo lên chiếc xe nào. Người cậu muốn gặp nhất trong ngôi nhà cách vách đã sớm chuyển đi mà không để lại tin tức, nhưng dù dọn ra khỏi cuộc đời thì vẫn cắm rễ sâu trong giấc mơ cậu, mỗi đêm khuya luôn mang đến những cơn mê hoảng hốt ngọt ngào cùng tra tấn vĩnh viễn dằn vặt.
Cậu rời khỏi trạm xe bus tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng cảm thấy bản thân thật buồn cười, đi lang thang giữa tiết trời lạnh tê tái thì thôi đi, trong túi áo còn giấu một cuốn sách giáo khoa lịch sử.
Cậu dừng ở cửa hàng 711 gần đó mua thuốc lá và bật lửa rồi ngồi xổm xuống ven đường, miệng ngậm thuốc ấn bật lửa tanh tách, ngọn lửa vụt lên rồi rơi xuống, nhưng mãi vẫn không châm sáng được điếu thuốc kia lên.
Thật ra cậu không biết hút thuốc.
Bùi Dữ Minh lớn đến tuổi này chưa từng làm ra chuyện gì khác người, không trải qua thời kỳ phản nghịch, không có tật xấu, nếu tranh cãi với người ta sẽ luôn là người đỏ mặt trước. Chuyện duy nhất khiến cha mẹ cậu lo lắng chỉ là từ nhỏ cậu đã không thích học hành, cả đời không thể trở thành con nhà người ta, nhưng trừ điểm đó ra, cậu thật sự có thể xem như một đứa bé ngoan.
Bây giờ cậu đột nhiên có một ý nghĩ điên cuồng —— cậu muốn làm tình.
Với ai cũng được, cậu chỉ muốn được làm tình.
Bùi Dữ Minh ném điếu thuốc mãi không châm được xuống đất rồi quay trở vào cửa hàng tiện lợi mua hai chai bia. Thời điểm tính tiền thu ngân còn không thèm ngẩng đầu lên, phản ứng y hệt lúc nãy cậu ghé vào mua thuốc lá, cứ như không thèm quan tâm người sắp hút thuốc uống bia kia có phải học sinh trung học thật không.
Bùi Dữ Minh ngồi xuống dãy ghế bên cửa sổ bật nắp một lon, vài giọt bia sánh ra ngoài vừa vặn dừng trên hổ khẩu bàn tay phải.
Cậu cúi đầu ngậm hổ khẩu, nếm được hương vị chua chát xa lạ.
Ngoài cửa vang lên giọng nữ tự động "Kính chào quý khách", Khám Tụng Ninh vừa đánh ngáp vừa bước vào, mở tủ lạnh lấy một gói cơm nắm cá ngừ đại dương, lúc xoay người vừa vặn bắt gặp khoảnh khắc Bùi Dữ Minh ngậm hổ khẩu. Bước chân anh hơi dừng lại, bởi vì không đeo kính nên muốn nhìn kỹ hơn chỉ có thể nheo mắt, càng nhìn càng không khống chế được, cuối cùng nảy sinh chút ý nghĩ đen tối với cậu nhóc mặc đồng phục học sinh kia.
Bộ dáng cậu mút hổ khẩu rất giống như đang hôn, thậm chí có thể nhìn thấy cả đầu lưỡi; bàn tay rất to rất rộng, nếu nắm cánh mông sẽ có cảm giác gì; tóc rất ngắn làm ngũ quan anh khí hoàn toàn lộ ra, lúc làm tình nhất định sẽ tràn ngập cảm giác công kích...
Nghĩ đến chuyện đu đưa cả đêm trong quán bar, nhận đủ loại mời mọc của đám đàn ông mà không lọt mắt được tên nào, cuối cùng phải bỏ cuộc chuẩn bị trở về phòng giáo vụ, không ngờ lại gặp được con mồi cực phẩm ngay trong cửa hàng tiện lợi, trong lòng Khám Tụng Ninh bắt đầu ngứa ngáy, thậm chí không nhịn được mà len lén kẹp chân.
Đáng tiếc "con mồi" vẫn còn mặc đồng phục học sinh, tám chín phần mười là vị thành niên, chỉ có thể ngắm cho đỡ nghiện thôi, Khám Tụng Ninh tiếc nuối nghĩ.
Ghế dựa bên cạnh bị kéo ra, một thanh niên mảnh khảnh khoác áo sáng màu ngồi xuống làm Bùi Dữ Minh phải nhìn qua theo bản năng.
Mái tóc thanh niên hơi rối, gương mặt bị lạnh ửng hồng, hai tay giấu hẳn vào ống tay áo, chỉ chừa ra ngón trỏ và ngón cái tay phải kéo giấy bọc gói cơm nắm vừa hâm xong.
Bùi Dữ Minh liếc nhìn người kia một cái rồi uống thêm mấy ngụm bia, lặng lẽ kéo màn hình điện thoại ra xa một chút.
Cửa hàng tiện lợi mở điều hòa nhiệt độ khá cao, sau khi Khám Tụng Ninh ngồi xuống thì cởi áo khoác ngoài, tiếp theo là nhíu mày thử xé mở giấy bọc cơm nắm. Khổ nỗi cơm vừa lấy ra khỏi lò vi sóng, anh thử mấy lần đều bị nóng phải rụt tay lại, bèn đơn giản ném qua một bên, cầm điện thoại lên trả lời đống tin nhắn tồn đọng từ tối hôm qua.
Hám Tụng Ninh ấn mở file đề tài báo cáo do sinh viên gửi đến, xem khái quát một lần, chờ cho cơm nắm không còn nóng phỏng tay nữa mới xé giấy gói, vừa trả lời tin vừa từ từ ăn từng miếng.
Mới hơn sáu giờ sáng, bên cửa sổ cửa hàng tiện lợi chỉ có hai người ngồi. Khám Tụng Ninh trả lời tin nhắn xong, vô tình ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hình bóng phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, chữ in trên ngực áo đồng phục người bên cạnh hiện rõ mồn một —— Trường trung học phổ thông số 3 thành phố S.
Lòng anh khẽ cựa quậy một chút, những ảo tưởng trần trụi không quần áo ban nãy hoàn toàn bị dòng chữ vừa quen thuộc vừa xa lạ kia đập vỡ, không nhịn được mới hỏi: "Cậu học trường số 3 à?"
Quả nhiên Bùi Dữ Minh không có thiên phú làm học sinh hư, kéo lên kéo xuống rất lâu trong cửa hàng ứng dụng mà vẫn không biết nên download app "giao lưu" nào. Cậu ấn tắt màn hình di động, nghiêng đầu nhìn thanh niên: "Ừm."
"Lớp mười hai?" Khám Tụng Ninh lại hỏi.
"... Ừm." Bùi Dữ Minh nghĩ, là lớp mười ba mới đúng.
Kiệm lời quá nhỉ. Khám Tụng Ninh cong khóe môi, giả vờ suy tư một chút rồi gật đầu, sau đó chuyển đề tài ngay: "Bạn nhỏ, cậu đẹp trai như vậy hẳn là học sinh gương mẫu phải không?"
Bùi Dữ Minh cực kỳ phản cảm với xưng hô "bạn nhỏ", đối với cậu đó là một từ khái quát của ấu trĩ, vô năng và tự cho là đúng. Bảy tháng trước cũng có người xưng hô với cậu như vậy, dù người kia không dùng bất cứ một câu sỉ nhục nào, nhưng từng câu từng chữ đều nồng nặc khinh thường và xem nhẹ, người đó nói rằng: "Cậu không đủ tư cách."
Thế nhưng đòn trí mạng nhất lại đến từ chính cậu —— Cậu không có cách gì phản bác lại.
Khám Tụng Ninh không để ý đến vẻ mặt cứng đờ của cậu học sinh, chỉ tiếp tục nói phần mình: "Tôi cũng tốt nghiệp từ trường số 3 đấy, xem như là... đàn anh của cậu?" Anh mỉm cười nhìn bóng phản chiếu trên cửa sổ, "Nhưng tôi tốt nghiệp lâu lắm rồi."
Bùi Dữ Minh không nói gì, yên lặng nhìn khung cửa kính trước mặt.
Hai người bọn họ một uống bia một ăn cơm nắm, thanh niên kia thấp hơn cậu nửa cái đầu, bả vai cũng hẹp hơn, tướng ăn tương đối giống trẻ con, bên khóe miệng còn dính một hạt cơm, còn cậu thì vẫn mặt mũi lạnh tanh uống bia, toàn toàn không có cảm giác đang nói chuyện với đàn anh lớn hơn mình rất nhiều tuổi, chỉ lãnh đạm đáp một tiếng: "À."
Khám Tụng Ninh nuốt miếng cơm nắm cuối cùng, "Cậu muốn thi vào trường nào? Có mục tiêu gì chưa?"
Bùi Dữ Minh ngửa đầu uống hết lon bia, thuận miệng đáp: "Chắc là đại học C."
Kỳ thật cậu không có mục tiêu nào cả, thậm chí đến tận bây giờ cũng chưa hiểu rõ ý nghĩa vì sao đột nhiên bản thân phải nỗ lực học tập.
Trong mắt người khác, cậu rớt đại học một lần nên mới tỉnh ngộ, nhưng chỉ có chính cậu biết rõ thật ra mình chưa từng suy nghĩ cẩn thận bất cứ chuyện gì, dường như chỉ vì quá muốn được thay đổi, quá muốn quên đi vài việc nên mới trùng hợp chọn cách thức này mà thôi.
"Đại học C à... khá được đấy," Khám Tụng Ninh hơi duỗi người, vỗ vỗ vai Bùi Dữ Minh, "Tôi cảm thấy cậu có thể thi đậu."
Bùi Dữ Minh bóp bẹp lon bia rồi đột ngột đứng lên, "Tôi ra ngoài hít thở không khí."
Cậu dựa vào khúc quanh bật lửa châm thuốc thử hút vào một hơi, bị sặc cực kỳ chật vật, trên con đường dần dân đông đúc có người nghe được tiếng ho khan quay đầu nhìn cậu. Tình huống này khiến cậu bực bội vô cớ, cảm thấy bản thân thật vô dụng, muốn học xấu sao mà khó quá đi.
Cậu dùng sức giẫm tắt điếu thuốc, nhét tay vào túi quay vào trong cửa hàng chuẩn bị uống nốt lon bia thứ hai, chớm đi được mấy bước lại hậm hực vòng trở về, nhặt tàn thuốc lên ném vào thùng rác.
Lúc Bùi Dữ Minh bước vào trong, thanh niên đã đi mất rồi.
Lon bia của cậu cũng không thấy đâu nữa, thay vào đó là một chai sữa canxi AD*.
*Sữa canxi AD

Chai sữa đè lên một tờ giấy nhỏ và ba tờ một tệ mới tinh, mặt sau tờ giấy viết một hàng chữ: Uống nhiều sữa mới có sức học bài, thi đại học cố lên.
Bùi Dữ Minh cầm tờ giấy thắc mắc không biết đầu óc người này có vấn đề gì không, lấy sữa canxi AD đổi bia, còn thối cả tiền chênh lệch cơ á?
Cậu vò tờ giấy thành một cục chuẩn bị ném một cú ba điểm vào thùng rác, ngẫm nghĩ một lát, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở tờ giấy ra, gấp gọn cất vào túi áo đồng phục.
Cậu dùng ba tệ của thanh niên kia mua thêm hai xâu Oden, tranh thủ uống hết chai sữa canxi AD trên xe bus trở về trường, cơn khó chịu vì để bụng rỗng uống bia được áp xuống một chút, vừa vặn bước vào lớp trước khi tiếng chuông báo tiết một vang lên.
Cậu nằm dài lên bàn học thuộc được nửa bài cổ văn, phòng học vốn yên tĩnh đột nhiên xôn xao một trận, Bùi Dữ Minh mờ mịt ngẩng đầu thấy ngoài cửa sổ có tuyết rơi mới chợt nhớ ra đêm nay là Giáng sinh.
Không biết hôm nay anh ấy có ăn táo không? Lễ Giáng Sinh... chắc là sẽ mặc váy màu đỏ nhỉ? Nhất định là rất đẹp, anh ấy mặc gì cũng đẹp cả.
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng lớn tiếng hô "Im lặng", thuận tay sửa lại số ngày đếm ngược trên góc trái bảng đen.
[ Cách kỳ thi đại học còn 166 ngày ]
Hơn bảy mươi con người chen chúc trong lớp luyện thi lại, sách chất trên mỗi bàn đều cao như núi, liếc mắt nhìn qua rất khó thấy được vẻ mặt của các học sinh đang vùi mặt giải đề bên dưới. Đối với nơi này mà nói, từ ngữ thỏa đáng nhất để miêu tả chính là nặng nềchật chội.
Người ngồi bên cửa sổ phía sau hơi hé cửa ra, một bông tuyết phiêu đãng bay vào dừng trên bàn Bùi Dữ Minh, nhanh chóng tan chảy rồi biến mất. Cậu chăm chú nhìn vệ nước đọng nho nhỏ, chợt như sực tỉnh mà lấy lại tinh thần, vội rút quyển sách ngữ văn từ chồng sách dày cộp trước mặt ra, tìm được đoạn vừa nãy mình mới học thuộc một nửa.
Cậu hạ quyết tâm phải thay đổi mình trước, còn ý nghĩa của sự thay đổi này là gì thì tính sau.
—--
Chuyên mục ai rảnh thì đọc:
Ở phần giới thiệu có nói sơ qua chuyện Bùi Gâu Gâu từng có mối tình đầu tan vỡ với anh hàng xóm thích mặc đồ nữ, cũng là nhân vật thụ trong bộ "Cạm bẫy xinh đẹp". Mình sẽ tóm tắt sơ lược nội dung ở dưới vì tình tiết bộ đó có liên kết khá nhiều đến tâm trạng thất tình ủ rũ của Bùi Gâu Gâu trong phần đầu truyện này, nếu ai muốn đọc bộ kia mà không muốn bị spoil thì có thể trực tiếp bỏ qua. Bộ này được đăng trên koanchay với tên QT là "Xinh đẹp bẫy rập". Warning có tag giả gái, giam cầm, cưỡng chế và tam quan lệch lạc.
.
Công và Thụ trong "Cạm bẫy xinh đẹp" là một đôi chồng chồng sống trong căn hộ chung cư cao cấp sát vách nhà Bùi Gâu Gâu. Mối quan hệ giữa cặp này cực kỳ toxic, Công yêu Thụ đến điên cuồng nên giam cầm, thao túng Thụ cả thể xác lẫn tinh thần, nuôi dưỡng Thụ thành "cô dâu cổ tích" của riêng mình và thường xuyên có hành động bạo hành tình dục, Thụ bị tách biệt khỏi thế giới bên ngoài quá lâu nên đầu óc dần thui chột mơ màng chỉ bằng học sinh tiểu học dù đã 27 tuổi. Ở nhà lâu buồn chán nên Thụ hay nhìn ra cửa sổ ngắm Bùi Gâu Gâu đi học mỗi ngày, lâu dần Thụ và Bùi Gâu Gâu bị hấp dẫn lẫn nhau rồi thích thầm nhau. Một ngày nọ Thụ bị Công bạo hành khóc to nên Bùi Gâu Gâu nghe thấy, nhân lúc Công đi làm không có nhà, Bùi Gâu Gâu đề nghị dẫn Thụ đi trốn, Thụ đơn giản vừa thích Bùi Gâu Gâu vừa muốn bày tỏ là mình đang tức giận Công nên đồng ý đi theo. Bùi Gâu Gâu mua cho Thụ chiếc váy đầm Thụ thích, đôi giày Thụ không bao giờ được đi và loại kem ốc quế vị sữa chưa bao giờ được ăn. Hai người trốn đến một thành phố khác thuê phòng trọ và có phát sinh quan hệ. Tuy nhiên vì Bùi Gâu Gâu lúc này chỉ mới là học sinh cấp 3 đầu óc đơn giản không có kinh nghiệm xã hội, Thụ thì bị Công chiều chuộng sống như công chúa lâu ngày nên không thể tự chăm sóc bản thân, cũng không thể chịu khổ nên Thụ bắt đầu phát sốt, hối hận và nhớ Công (theo tư duy tiểu học của Thụ là giờ này bọn họ chỉ tạm trốn đi chơi). Hai người nhanh chóng bị Công tìm thấy, Thụ được Công đón về đưa đi nơi khác, Bùi Gâu Gâu đau khổ dằn vặt vì không cứu được Thụ và bị Công mỉa mai công kích nên bỏ lỡ kỳ thi đại học năm đó. Kết truyện Thụ vẫn tiếp tục sống mơ hồ trong lâu đài cổ tích do Công dựng lên, vĩnh viễn làm cô dâu trong một đám cưới không bao giờ kết thúc của Công.
Tuyến thời gian bắt đầu của A Resposta là sau sự kiện Bùi Gâu Gâu dẫn crush trốn nhà đi bất thành khoảng 7 tháng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.