Bùi Dữ Minh thích ăn sủi cảo, hơn nữa thích nhất là sủi cảo do bà nội gói, vỏ mỏng nhân nhiều, hương vị loại nào cũng thơm ngon độc nhất vô nhị. Cậu không bao giờ kén chọn giữa nhân rau hẹ hay nhân cải trắng, nhân thịt heo hay thịt bò, chay mặn đều thích như nhau.
Cậu do bà nội một tay nuôi lớn, dù đã mang dáng vẻ to cao trưởng thành, bắt đầu đi thực tập rồi đi làm, là một người lớn thực thụ, nhưng mỗi khi ở bên bà nội cậu mãi mãi là bé con tham ăn món gì cũng thấy ngon miệng.
Năm nay là lần đầu tiên cậu dẫn Khám Tụng Ninh về ra mắt bà nội.
Tuy đã thông báo với ba mẹ sẽ dẫn đối tượng về nhà cùng ăn Tết, nhưng trước một ngày cậu vẫn lén một mình đưa Khám Tụng Ninh về cho bà gặp mặt.
Đã rất lâu Khám Tụng Ninh không gặp gỡ xã giao với người lớn tuổi nên trước khi đi rất hồi hộp căng thẳng, chỉ nội việc lựa chọn quần áo hay mua quà tặng gì đã phải bối rối mất mấy ngày mới quyết định xong.
Anh thường nghe Bùi Dữ Minh kể về bà nội mình, biết đó là một bà cụ rất tốt bụng dễ gần, vì thế cũng tin tưởng rằng lần gặp mặt chào hỏi này chắc là sẽ cực kỳ thuận lợi.
Mà sự thật đúng là như thế, thậm chí tình huống còn tốt đẹp hơn trong tưởng tượng của anh nhiều lần.
Vừa bước chân vào cửa, bà nội đã tươi cười kéo tay anh khen: "Đúng là một đứa nhỏ xinh đẹp."
Sau đó anh cùng bà nội làm cơm tối vẫn luôn được khen không dứt miệng, bà khen anh hiểu biết nhiều, khen anh làm việc tháo vát, khen nhiều đến mức ngược lại làm anh hơi ngượng ngùng. Bùi Dữ Minh thì đứng một bên giúp vui làm bà nội vui vẻ, còn rất tích cực nhận nhiệm vụ nếm đồ ăn vừa nấu xong.
Khám Tụng Ninh chưa từng được cảm thụ qua bầu không khí gia đình ấm cúng như vậy, ở trên bàn cơm bà nội luôn gắp thức ăn cho, đề tài tán gẫu toàn là những chuyện bình thường thoải mái, hoàn toàn không tạo ra chút áp lực nào.
Từ lâu anh đã biết Bùi Dữ Minh là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình ấm áp cho nên bẩm sinh đã biết yêu thương người khác, không hề keo kiệt tình cảm, tình yêu cũng rất hồn nhiên thuần khiết, nhưng đến bây giờ được tự mình cảm nhận về gia đình cậu, nơi mềm mại nhất trong lòng anh vẫn bị đánh gục hoàn toàn.
Trước khi hai người ra về, bà nội nhét cho Khám Tụng Ninh một phong bao lì xì.
Khám Tụng Ninh rất kinh ngạc, bản thân đi làm đã bao nhiêu năm, phận con cháu sao có thể nhận bao lì xì của người lớn trong nhà được, phải là anh tặng bao lì xì cho bà nội mới đúng. Đương muốn mở miệng từ chối, bà nội lại nói: "Cái này không phải tiền mừng tuổi, chỉ là thói quen cũ trong nhà chúng ta thôi, cô dâu mới vào cửa, người lớn nhất định phải phát bao lì xì."
"Cháu là bạn đời của cháu trai cưng nhà bà, đương nhiên cũng phải nhận."
"Nhận đi, là chút tấm lòng của bà nội thôi," Bà nội lại nhét bao lì xì vào tay, xoa xoa lưng anh, "Bà nội hy vọng hai đứa sống thật hạnh phúc."
"Chờ đến đêm Giao thừa bà nội lại làm sủi cảo cho mà ăn."
Sau khi tạm biệt bà nội, Khám Tụng Ninh trốn vào một góc vườn hoa tiểu khu ôm Bùi Dữ Minh khóc.
"Bà nội tốt quá... Chưa có người lớn trong nhà nào tốt với anh như vậy," Anh ôm chặt cổ Bùi Dữ Minh, nước mắt thấm ướt cả áo cậu, "Không biết nên nói thế nào nữa, chỉ là cảm giác... anh không xứng với những lời khen của bà."
Bùi Dữ Minh nhíu mày, lau nước mắt cho anh, "Đấy là vì anh vốn tốt lắm rồi."
Cậu ôn Khám Tụng Ninh đặt anh xuống ghế xích đu bên cạnh, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt anh.
"Không chỉ có bà nội," Cậu cầm đôi tay lạnh lẽo của Khám Tụng Ninh áp lên môi mình, nhẹ nhàng thổi hơi ấm, "Anh rất tốt, tất cả mọi người đều sẽ thích anh thôi."
Khám Tụng Ninh sững sờ, cúi đầu nhìn xuống đỉnh đầu cậu, bỗng nhiên có một dự cảm rất chắc chắn: Năm mới sắp đến rồi, mình sẽ đón nhận niềm hạnh phúc mới sớm thôi.
Anh ôm mặt Bùi Dữ Minh hôn lên, cùng lúc nắm được hạnh phúc của bản thân vào trong tay.