A Thiền - Đinh Mặc

Chương 100: Ai là tên đầu sỏ (2)



“Lý Nghị Lâm…” Trương Tĩnh Thiền lẩm bẩm cái tên xa lạ này trong miệng.

Lý Vi Ý đụng nhẹ cánh tay anh, nói: “Có lẽ em từng nghe đến sự tồn tại người này. Lần xuyên không quay về trước, lúc em kiểm toán, có người nhắc đến ông ta với em.”

“Ai?”

“Chị giúp việc Lưu.”

Lý Vi Ý thuật lại đơn giản những gì chị Lưu đã bí mật báo cáo trong phòng làm việc ngày hôm đó.

Trương Tĩnh Thiền rơi vào trầm tư.

“Anh…tin không?” Lý Vi Ý hỏi, Lê Duẫn Mặc cũng nhìn anh.

Trương Tĩnh Thiền cầm chén trà trong tay nhưng không uống, rồi sau đó anh nhàn nhạt cười, nói: “Con người mẹ anh không có bản lĩnh gì, ham mê hưởng lạc, tính cách yếu đuối. Năm đó, sau khi ly dị với bố anh, bà ấy đã đi làm thuê để chu cấp cho anh học hết đại học. Một phu nhân giàu có cái gì cũng không biết, sống dưới tầng hầm tồi tệ nhất, đi làm nhân viên phục vụ bàn ăn. Bà rất đẹp, sau này cũng không ít người giàu có muốn cưới bà ấy, anh cũng từng khuyên mẹ tái hôn. Bà ấy nói so với ông bố già của anh, thì những người đó chẳng bằng một góc chân. Sau đó, khi điều kiện của nhà anh khá hơn, bà ấy lén đưa toàn bộ số tiền mình đi làm thuê kiếm được cho ông bố già chưa gượng dậy nổi của anh, sau đó bị ông ấy mắng quay về, về đến nhà lại bị anh mắng một trận.”

Lê Duẫn Mặc và Lý Vi Ý đều ngẩn người lắng nghe.

Anh đang nói về chuyện ở kiếp đầu.

Trương Tĩnh Thiền đặt “cạch” tách trà xuống, khẳng định: “Bà ấy sẽ không làm vậy.”

Lý Vi Ý gật mạnh đầu: “Nói cách khác, mối tình đầu Lý Nghị Lâm này chẳng qua chỉ là quân cờ của bọn chúng, một trong những thủ thuật che mắt.”

Trương Tĩnh Thiền gật đầu, nhìn Lê Duẫn Mặc: “Cậu hãy kể lại chi tiết về việc ngày bố cậu xảy ra chuyện.”

Nhớ lại chuyện năm đó, Lê Duẫn Mặc vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng.

Đó là một ngày thời tiết u ám, có vẻ sau buổi sáng bố cậu Lê Kim Hùng từ đồn cảnh sát quay về, cả nhà cậu trùm trong áp suất thấp.

Bóng lưng của bố như một ngọn núi sắp sụp đổ, ông ấy ngồi đó, một mình hút hết nửa bao thuốc lá, rồi đi lên tầng.

Những ngày đó, Lê Duẫn Mặc cũng suy sụp, chưa vượt qua được chuyện anh Thiền trở thành người thực vật, thêm vào đó đêm qua nhà Trương xảy ra chuyện, cậu cũng rất khó chịu, người như mất hồn mất vía.

Bỗng nhiên, từ tầng trên truyền xuống tiếng gào thét của Lê Kim Hùng: “Ai động vào két sắt của tôi? Ai động vào!”

Lê Duẫn Mặc giật mình, vội vàng chạy lên, nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng, bố đang siết cổ mẹ, đẩy bà ấy vào tường. Mắt bố đỏ ngầu, giống như một con thú dữ sắp nổi điên, ông gào lên: “Đồ của tôi đâu? Tôi hỏi bà, bà đến đó rồi?”

Lê Duẫn Mặc chạy tới muốn kéo tay bố ra, thì bị ông ấy tát ngã xuống đấy.

“Bố! Làm vậy mẹ sẽ ngạt thở! Sẽ chết mất!” Lê Duẫn Mặc gào khóc, “Bố buông mẹ ra trước! Buông mẹ ra rồi hỏi!”

Lê Kim Hùng căm hận buông tay, mẹ Lê thở hổn hển, nhưng không dám nhìn vào mắt chồng, bà khóc nức nở: “Ông chỉ lo cho Phúc Minh, chỉ nghĩ bán mạng cho Trương Mặc Vân! Phúc Minh sắp sụp đổ rồi ông biết không?”

Lê Kim Hùng giơ tay sắp vả, thì bị Lê Duẫn Mặc liều mạng ngăn lại.

“Tôi hỏi bà, cái USB tôi cất trong két sắt đang ở đâu!” Lê Kim Hùng vẫn luôn cất chiếc USB trong góc sâu nhất của két sắt, chưa từng nói cho vợ con biết. Tuyệt đối không ngờ hôm nay muốn lấy ra để tố giác, nhưng nó lại biến mất.

“Đưa cho Trương Phượng Minh rồi!” Mẹ Lý gào khóc, “Nếu không đưa, hắn sẽ giết con trai tôi! Tôi đưa cho hắn, hắn cho tôi 5 triệu! 5 triệu đấy! Tiền của chúng ta, tiền bố mẹ tôi, anh em tôi cho Phúc Minh vay đều có thể lấy lại! Tại sao lại không đưa! Đó là số tiền Trương Mặc Vân nợ chúng ta, ông ta nợ chúng ta!”

Mẹ Lê mở điện thoại rồi ném đến trước mặt họ, đó là một tấm ảnh Lê Duẫn Mặc ngồi ủ rũ trong một quán cà phê, phía sau không xa có hai người đàn ông mặc đồ đen đội mũ, ngồi theo dõi.

Lê Duẫn Mặc trợn to mắt, ôm lấy mẹ: “Mẹ đã đưa gì cho cho bọn chúng? Hả? Mẹ đã đưa thứ gì?”

Lê Kim Hùng không nói câu nào, gân xanh nổi trên trán, cuối cùng chỉ cười to “ha ha ha”, lẩm bẩm nói: “Con trai thì làm mất đồ, tưởng có thể nhờ cậy vào ông bố, kết quả ông bố cũng làm mất luôn, ha ha ha…” Tiếng cười khiến cả hai mẹ con họ đều rợn người.

Đột nhiên, ông ta nhìn vợ một cái, lạnh lẽo nói: “Bà đang muốn ép tôi vào chỗ chết đấy.”

Mẹ con họ chưa kịp phản ứng, thì Lê Kim Hùng đã xông vào nhà bếp, cầm lấy con dao, lao ra khỏi cửa.



Lý Vi Ý rút một tờ khăn giấy, đưa cho Lê Duẫn Mặc, cậu ta lau nước mắt, mắt đỏ hoe cười nói: “Anh Thiền, gia đình em có lỗi với anh.”

Trương Tĩnh Thiền vỗ vai cậu, nói: “Cậu sẽ gặp lại chú Lê.”

Lê Duẫn Mặc mở to mắt, một lúc sau cũng cười, gật mạnh đầu: “Vậy sau này em tuyệt đối sẽ nghe theo lời bố, không bao giờ làm ông ấy tức giận nữa.”

“Chú Trương rốt cuộc đã đưa thứ gì cho bố em vậy?” Lê Duẫn Mặc hỏi.

Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý nhìn nhau, anh nói: “Bố tôi đã biết về chuyện đêm đó trong nhà kho từ cậu. Cho dù không lấy được bút ghi âm, ông ấy cũng có thể đoán được ba người Lưu Danh, Trình Xuyên và Trương Phượng Minh cùng nhau tính kế. Ông ấy không thể không làm gì, với lại đầu tháng 9, việc của Phúc Minh cũng đã kết thúc. Tôi nghĩ thứ ông ấy giao cho chú Lê giữ, nhất định là bằng chứng phạm tội của nhóm người đó mà ông ấy thu thập được, để dự phòng sau này. Nhưng bố tôi lại không ngờ, trước khi ông ấy kịp hành động đã bị đối phương phát hiện trước rồi giết người. Hơn nữa, đối phương thậm chí còn tính đến cả chú Lê, lợi dụng mẹ cậu để lấy mất bằng chứng, thoát khỏi tội lỗi.”

Lý Vi Ý và Lê Duẫn Mặc chỉ nghe mà sợ run lên.

“Tiếp theo chúng ta làm như thế nào?” Lê Duẫn Mặc hỏi.

Trương Tĩnh Thiền gác một cánh tay lên khung cửa sổ gỗ, nhìn chằm chằm mặt nước không chớp mắt, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy nên sau đó, Trình Xuyên đến một công ty khác làm Tổng Giám đốc Tài chính, nhưng đi tù vì tội tham ô; Trương Phượng Minh đã chết; chỉ có mình Lưu Doanh không phải chịu tội gì, đi sang Mỹ và không bao giờ quay lại?”

Hai người gật đầu.

Trương Tĩnh Thiền bỗng bật cười, nói: “Tôi cũng từng cho rằng kẻ chủ mưu là Lưu Doanh.”

Tim Lý Vi Ý đập mạnh.

Trương Tĩnh Thiền nói: “Nhưng giờ nhìn lại có nhiều chỗ không hợp lý. Kẻ thao túng đứng sau vụ này, tên đầu sỏ mà chúng ta phải bắt được, chắc chắn là một kẻ biết nhìn xa trông rộng, lòng dạ nham hiểm. Vì tự bảo vệ mình, mà giết bố tôi, giết tôi, cướp lấy bút ghi âm, lừa lấy chứng cứ… Một khi phát hiện xung quanh bố tôi không có lỗ hổng, lập tức đổi hướng qua tấn công mẹ cậu. Sắp đặt lớn như vậy, năng lực lòng dạ thâm sâu như vậy. Nếu nói đó là Lưu Doanh, sau khi xử lý xong Phúc Minh, cô ta thu tay rời nước thì tôi không tin. Hơn nữa, tối hôm đó trong nhà kho, làm sao Lưu Doanh biết chúng ta ẩn nấp ở bên trong? Làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô ta có thể sắp xếp một công nhân say rượu tông vào chúng ta để gánh tội thay? Làm sao đối phương lại biết được chuyện bút ghi âm? Trừ khi, còn có một người khác đã ở trong Phúc Thụy Đạt trước cả ba người đó, ngay khi chúng ta bước vào nhà máy, đã bị hắn ta theo dõi rồi.”

Lý Vi Ý nghe mà kinh hồn bạt vía, nhưng nghĩ kỹ lại thì chỉ có như vậy mới hợp logic.

“Ý anh là…còn có một trùm cuối đứng đằng sau Lưu Doanh?” Lê Duẫn Mặc run rẩy hỏi.

Trương Tĩnh Thiền gật đầu không chút do dự.

Sắc mặy Lê Duẫn Mặc càng trắng bệch, khó khăn lắm mới thốt được câu hỏi: “Vì vậy trùm cuối đó… là mẹ em, phải không?”

Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý: “…”

Lúc này, Trương Tĩnh Thiền lại nhìn LýVi Ý, chỉ thấy cô đột nhiên hoảng sợ, sau đó dần trở nên nặng nề.

“Hắn không chỉ chia 80 triệu với ba người kia, hắn đã lấy được 300 triệu.” Trương Tĩnh Thiền nói.

Lê Duẫn Mặc nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, mẹ cậu ta thậm chí 3 triệu còn không có, với lại nghĩ kỹ thì mẹ cậu cũng không có vẻ rất thông minh. Mặc dù mẹ cậu đã lấy đi bằng chứng vào thời điểm nhạy cảm, nhưng chắc là đã bị người ta lừa.

“Anh đang nói về hợp đồng tương lai đó?” Lê Duẫn Mặc nói, “Anh Thiền, vụ này em và anh Chung Nghị nhiều năm qua vẫn luôn để ý đến, chỉ tìm ra một chút manh mối. Người đứng ra mua hợp đồng tương lai đậu tương 30 triệu tên là Vương Minh, là người xã Nam Mộc Phô, huyện Lăng. Và Lưu Doanh cũng là người xã Nam Mộc Phô, huyện Lăng. Chắc chắn bọn họ có quan hệ.”

Trương Tĩnh Thiền gật đầu, vừa định lên tiếng thì Lý Vi Ý nói: “Khoan đã, huyện Lăng? Em còn biết một người khác, cũng là người của huyện Lăng.”

“Ai?”

Sắc mặt Lý Vi Ý trở nên khó coi, cô nói: “Chị giúp việc Lưu.”

Trương Tĩnh Thiền và Lê Duẫn Mặc đều ngỡ ngàng.

“Có một lần, chính là lần quay về kiểm tra sổ sách, cô ấy làm món ăn vặt của quê hương cho em, gọi là gì mà bánh rán tròn. Em hỏi cô ấy là người ở đâu nhưng cô ấy không nói. Sau đó, em thấy món đó ngon quá nên lúc nghỉ ngơi lên mạng tìm thử, bánh rán tròn là đặc sản vùng quê của huyện Lăng.” 

Cả ba im lặng một lúc.

Trương Tĩnh Thiền nói: “Ngày mai Lê Duẫn Mặc và anh sẽ đi xã Nam Mộc Phô, huyện Lăng một chuyến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.