A Thiền - Đinh Mặc

Chương 103: Tấm lòng của bố (1)



Nửa tiếng sau.

Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý ngồi lại trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, một tay anh ôm cô, tay kia cầm Phật vàng.

Phật vàng có kích thước bằng ngón tay cái của Lý Vi Ý, lúc này bị tách làm hai miếng, lộ ra mảnh giấy trắng gấp lại nhỏ xíu bên trong.

Gần nhà Lý Vi Ý có một trung tâm thương mại, bên trong có tiệm vàng, họ vừa mới trở về từ tiệm vàng. 

Tờ giấy giấu trong bụng Phật vàng, vừa nhìn đã thấy là chất liệu đặc biệt, mỏng như cánh ve, xoè ra thì to bằng tờ giấy A4, sau tám năm vẫn không hề bị ố vàng, chữ viết rõ ràng.

“A Thiền, Vi Ý:

Khi các con nhìn thấy bức thư này, có lẽ bố đã chết rồi. Có thể là đã chết nhiều năm rồi.

Hôm nay là ngày 19 tháng 8 năm 2014, bố đã sao chép tất cả bằng chứng thu thập được thành ba bản. Một bản bố giữ lại, dự định sau khi bán thành công hợp đồng tương lai vào giữa tháng 9, sẽ giao cho cảnh sát; bản thứ hai, giao cho Lê Kim Hùng giữ; bản thứ ba, bố chôn trong sân nhà Lý Vi Ý.

Không biết tại sao, rõ ràng là chuyện đã nắm chắc được, nhưng càng tới gần tháng 9, lòng bố càng trở nên bất an.

Bố đã mơ thấy mình chết không chỉ một lần. Có lúc mơ thấy bản thân tóc bạc phếch, nằm trong một căn phòng tồi tàn xa lạ, mùi vị khi uống thuốc trừ sâu thật khó chịu, ruột gan xé toạc, dạ dày thối rữa. Có lúc mơ thấy bản thân nhảy lầu; có lúc mơ thấy bản thân nằm trong biệt thự Dương Hòe Lí, bị người ta ép uống thuốc, sau đó bị lên cơn đau tim. Có lúc mơ thấy khắp nơi đều là đám cháy lớn, bố có đi như nào cũng không thoát ra được…

Có lẽ số phận của một số người không thể thay đổi được. Các con đã thay đổi rất nhiều chuyện, chỉ có cái chết của bố là chưa từng thay đổi. Đây có lẽ đây là hình phạt của ông trời dành cho sự tham lam, ngu xuẩn và ích kỷ ngày trước của bố. 

Các con đã xuyên không đến đây rất nhiều lần, chịu bao gian khổ, thậm chí gần như phải trả giá bằng mạng sống, chỉ để sửa chữa sai lầm mà bố phạm phải, chỉ để bố được sống tiếp. A Thiền, bố đã hiểu ra lỗi lầm. Con dạy bố mua hợp đồng tương lai, để bố chuộc tội lỗi mà mình đã phạm phải. Bố thật sự rất biết ơn và cũng tự hào về con.

Nhưng lần này nếu bố vẫn chết, nguyện vọng duy nhất bố là các con đừng quay về nữa. Nếu năm 2014 bố lật đổ được bọn súc sinh đấy, thì đó là kết quả tốt nhất, các con không cần phải đến nữa. Nếu không được, các con hãy đi tìm bản chứng cứ thứ ba và giao cho cảnh sát, như vậy cũng đủ để định tội bọn chúng, chẳng qua là muộn hơn vài năm.

Đừng quay về năm 2014 nữa, nếu vì cứu bố mà hai đứa tiếp tục phải dấn thân vào nguy hiểm, thì bố thà chết còn hơn. 

A Thiền, bố rất vui khi con tỉnh lại. Lý Vi Ý là một cô gái rất lương thiện, trọng tình nghĩa, sau này phải đối xử tốt với con bé. Còn mẹ con, những năm này nếu bố chết rồi, con lại là người thực vật, chắc chắn bà ấy sẽ làm đảo lộn cuộc sống của mình. Con đừng trách mẹ, do bố đã nuông chiều bà ấy thành tính cách công chúa như này, nhưng bố vẫn vui vẻ với điều đó. Còn có một chiếc thẻ ngân hàng chôn cùng với bằng chứng, mật khẩu là sinh nhật của con, trong đó có 5 triệu tệ mà bố đã tìm mọi cách giữ lại. Hãy cầm số tiền đó để khởi nghiệp, bắt đầu lại sự nghiệp của con. Con trai của bố khác với bố, con là con rồng, đi đâu cũng có thể cưỡi mây đạp gió, làm được chuyện lớn.

“A Thiền, Vi Ý, nhớ lời bố, đừng quay lại. Hãy chấm dứt vòng lặp và sống cuộc đời thuộc về các con.

Bố của các con: Trương Mặc Vân

Ngày 19 tháng 8 năm 2014.”

Lý Vi Ý nhìn thấy câu dặn dò “ngừng vòng lặp”, đôi mắt cô nóng lên. Con trai tìm mọi cách để cứu mạng bố, nhưng nguyện vọng cuối cùng của người bố lúc lâm chung lại là con trai có thể sống một cuộc đời bình yên, bình thường.

Trương Tĩnh Thiền cúi đầu, tay cũng rời khỏi vai Lý Vi Ý, anh gấp lá thư đó lại rồi cho vào túi.

“Ngày mai anh về thành phố Thần.” Anh nói.

“Em đi cùng anh.” Cô muốn làm anh vui lên chút, lắc cánh tay anh nói: “Có bản bằng chứng này, chúng ta xuyên không trở về là có thể tống những kẻ đó vào trong tù.”

Trương Tĩnh Thiền búng nhẹ ngón tay vào trán cô, nói: “Ngốc à? Chưa bàn đến chyện đồ vật của năm 2022 không thể mang về được, lúc nãy anh còn nói chúng ta quay lại là ngày 11 tháng 9 năm 2014, bố anh và chú Lê đều có bằng chứng trong tay rồi. Bản này cũng không cần dùng đến.”

Lý Vi Ý ngẩn người.

Trương Tĩnh Thiền đặt tay lên đùi, ánh mắt xa xăm nói: “Bằng chứng này, ông ấy chỉ để lại cho năm 2022, muốn anh thực hiện nguyện vọng của ông ấy, không bước vào vòng lặp nữa.”

Lý Vi Ý nắm lấy cánh tay anh, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi anh. Anh cụp mắt nhìn cô.

Chỉ bằng hành động nhỏ này, đã hao tổn hết dũng khí của Lý Vi Ý. Ngay cả tai cô cũng đỏ ửng, nhưng giọng nói vẫn êm ái như nước: “Vậy chúng ta lại xuyên không về quá khứ, khiến ông ấy tức đến giậm chân, được không?”

Trương Tĩnh Thiền nhìn chằm chằm cô, bật cười.

Anh cúi đầu sát gần cái tai đỏ ửng của cô: “Được.” Hơi thở ấy phả vào tai và cổ cô, khiến cả người cô ngứa ngáy. Cô muốn tránh theo bản năng, nhưng anh đã bắt đầu làm loạn, nửa cắn nửa liếm, bắt đầu đùa nghịch với tai cô. Cơ thể anh cũng nghiêng nhẹ, hai tay đè xuống hai bên người cô, giam giữ cô trong lòng.

Lý Vi Ý sao mà chịu nổi chuyện này, ngay cả đầu ngón chân cô cũng tê dại. Giọng cô run rẩy van xin: “A Thiền, ngứa lắm… Lưỡi anh mọc móc câu à?”

Trương Tĩnh Thiền vừa tức vừa buồn cười, nhưng chỉ với tiếng gọi yếu ớt “A Thiền” này cất lên, đã khiến anh tê dại khắp sống lưng. Cơn khoái cảm chết người ấy, theo dọc sống lưng truyền lên cổ. Anh thở dài một hơi thật sâu, nhìn người con gái hai mắt long lanh ướt át, má đỏ hây hây trong lòng, anh nổi nóng cắn mạnh vào tai cô một cái nữa. Mười ngón tay anh mở ra rồi nắm chặt, nắm chặt rồi lại mở ra. Cuối cùng anh buông cô ra, nằm xuống bên cạnh cô: “Ngủ đi!”

Lý Vi Ý chớp chớp mắt, nhìn cổ anh rõ ràng đang căng cứng, với lại sắc mặt không được thoải mái lắm, cô “ừ” một tiếng,  ngoan ngoãn nằm xuống. 

Hai người im lặng một lúc, Lý Vi Ý lại chui vào bên cạnh, tựa đầu gần cánh tay anh, anh lập tức duỗi tay để cô gối lên. 

“Anh ngủ ở phòng anh đi.” Lý Vi Ý đẩy anh.

Anh nói: “Đừng chọc anh.”

Thế là Lý Vi Ý lại không sợ chết, cọ mặt vào cổ anh: “Em có chọc gì anh đâu, có phải là anh lực bất tòng tâm không?”

Anh thâm trầm nhìn cô, đột nhiên bắt lấy tay cô, mò vào trong chăn. Lý Vi Ý vừa sờ vào đã rụt tay lại, mặt đỏ bừng bừng, vùi vào ngực anh.

“Anh không được?” Anh hừ một tiếng.

Lý Vi Ý không nói được gì.

Trương Tĩnh Thiền lại chậm rãi thở dài vài lần, cuối cùng bình tĩnh lại, thấy cô vẫn giống như con chim cút làm tổ trong lòng anh, ngay cả cái cổ mảnh khảnh cũng ửng hồng. Anh cười nhẹ, nhấc ngón tay lên nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, nói: “Ngủ hẳn hoi.”

“Ừm!” Cô buồn bực trả lời: “Ai không ngủ hẳn hoi chứ?”

Anh vẫn vuốt ve làn da cô mà không biết chán, khẽ nói: “Đợi lần này xuyên không quay về, anh sẽ không còn là người thực vật, cơ thể cũng sẽ phục hồi như trước đây.”

Lý Vi Ý gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Thấy cô vẫn không nghe hiểu ý của mình, Trương Tĩnh Thiền chỉ cười, chăn đắp lên trên hai người, nhưng anh không dám ôm cô ngủ, chỉ nắm tay cô: “Ngủ ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.