A Thiền - Đinh Mặc

Chương 107: Nỗi đau của kẻ giết người (3)



Trong lòng Lý Vi Ý vui mừng, quay lại chạy về phía Chung Nghị, Chung Nghị cũng nhẹ nhõm, đưa tay về phía cô…

“Đoàng đoàng”.

Âm thanh giống như tiếng nổ vang ngay bên tai Lý Vi Ý, âm thanh không lớn nhưng rất rõ ràng. Cô sững sờ.

Đám đông vây quanh cũng có người nghe thấy, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn xung quanh, nhưng không có ai quá để ý.

Chỉ có thân thể của Chung Nghị đột nhiên cứng đờ, giống như bị một lực cực nhanh và sắc bén xuyên qua hai lần. Anh ta như bị đóng đinh tại chỗ, khó tin cúi đầu nhìn xuống hai vết máu trên ngực.

Cuối cùng có người trong đám đông hét lên: “Súng! Là tiếng súng! Anh ta bị bắn trúng!” Trong chốc lát đám đông hoảng loạn bỏ chạy, trước cổng siêu thị hoàn toàn hỗn loạn.

Lý Vi Ý hét lên thảm thiết, nhìn Chung Nghị ngã ngửa xuống đất, vừa định chạy đến giữ lấy anh ta, thì hai người đàn ông từ phía sau lao tới. Một tên ghì chặt cô đang vùng vẫy giãy giụa, tên kia lấy một miếng khăn bịt lên miệng cô, đồng thời lấy một túi vải đen chùm lên đầu cô. Tầm nhìn của Lý Vi Ý trở nên tối đen, cảm giác mê man nhanh chóng xâm lấn não bộ, cô mất đi ý thức trong nước mắt.

Nhân lúc khunng cảnh hỗn loạn, chiếc xe van chở hàng đã nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.



Trương Tĩnh Thiền ngồi dựa trên giường của khách sạn, nhận tấm ảnh từ tay Lê Duẫn Mặc, nhìn đường nét thanh tú và quen thuộc của cậu bé năm đó.

Hứa Tòng Lan.

Đã rất lâu anh không nghe thấy cái tên này, như cách xa từ kiếp trước. Trong kiếp đầu tiên sau khi Phúc Minh phá sản, Hứa Dị đã đi du học ở nước ngoài. Sau khi trở về nước, hắn đã đổi lại tên “Hứa Tòng Lan”.

Nhưng ở mọi kiếp sau đó, Hứa Dị không đi du học, vẫn luôn ở bên cạnh Lý Vi Ý, cũng không đổi tên.

Hóa ra là hắn ta, chính xác là hắn ta.

Một tay Trương Tĩnh Thiền đặt lên đầu gối, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lạnh lẽo thấu xương. Nhìn thấy vẻ mặt của lão đại, ngay cả Lê Duẫn Mặc cũng hơi run sợ.

Lê Duẫn Mặc nói ra suy đoán của mình: “Hứa Tòng Lan…chính là Hứa Dị, đúng không?”

Trương Tĩnh Thiền gật đầu, lấy điện thoại ra cũng không nói gì, chỉ gửi ảnh và tài liệu cho Lý Vi Ý. Sau đó để điện thoại sang một bên.

Đợi một lúc, cô vẫn không trả lời, Trương Tĩnh Thiền trực tiếp gọi đến.

Không ai nghe máy.

Trương Tĩnh Thiền nhíu mày, gọi cho Chung Nghị, cũng không có ai nghe.

Con người Trương Tĩnh Thiền rất hiếm khi cảm thấy hoảng sợ, cho dù là lúc trước chặn xe cần cẩu cho Lý Vi Ý, suy nghĩ anh vẫn kiên định, bình tĩnh quyết tâm đến cùng. Nhưng lúc này cảm giác hoang mang, bất an trào dâng từ đáy lòng anh.

Lúc này rõ ràng là giờ ăn tối, Lý Vi Ý và Chung Nghị có khả năng ăn cơm cùng nhau nên bỏ lỡ cuộc gọi. Nhưng Trương Tĩnh Thiền vẫn cảm thấy không giữ được bình tĩnh, anh lại gọi cho Lý Hiểu Ý.

Điện thoại đổ chuông rất lâu, không ai nghe máy.

Lê Duẫn Mặc vừa tắm xong, cả người thơm phức, định lên giường nằm nghỉ, thì thấy Trương Tĩnh Thiền quay người rời giường: “Quay về Tương Thành.”

Lê Duẫn Mặc há hốc miệng: “Bây giờ?”

“Đừng nhiều lời, bây giờ!”

Trời đã tối, hai người lái xe lên cao tốc, đi thẳng đến Tương Thành. Nhưng lần này, Trương Tĩnh Thiền bảo Lê Duẫn Mặc lái xe, còn anh thì liên tục gọi điện.

Ngay cả điện thoại của bố mẹ Lý cũng không có ai nghe máy.

Đến cả Lê Duẫn Mặc cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bàn tay cầm vô lăng đầy mồ hôi.

Cuối cùng, sau khoảng mười mấy phút, điện thoại của Lý Hiểu Ý có người nghe.

“Alo, Vi Ý đâu?” Trương Tĩnh Thiền hỏi.

Ở đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở không ngừng, giọng Lý Hiểu Ý khàn khàn trả lời: “Họ đều chết rồi, Chung Nghị và Vi Ý… bị giết.”

(Đinh Mặc: Mọi người yên tâm, trong truyện chết rồi vẫn có thể hồi sinh, giống như Thẩm Thời Nhạn trong “Mây đen gặp trăng sáng” năm xưa, nên các bạn không cần quá lo lắng.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.