A Thiền - Đinh Mặc

Chương 140: Không làm người



Lý Vi Ý cả đời chưa từng cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ như vậy!

Mặt cô đỏ bừng, lòng như tro tàn đứng bên cạnh Trương Tĩnh Thiền, nhìn anh điềm nhiên như không chào hỏi mọi người. Khi Lý Vi Ý đi ngang qua bố mẹ, còn bị mẹ véo cho một cái vào cánh tay.

Mọi người ngồi xuống.

Nụ cười của Lý Vi Ý vẫn còn cứng ngắc, trong khi đó Trương Tĩnh Thiền đã nhẹ nhàng hỏi thăm sức khỏe của Đinh Trầm Mặc, còn nói vài câu về chuyện công ty với Trương Mặc Vân. Lý Vi Ý cảm thấy không công bằng! Mất mặt như vậy đều do anh gây ra, là anh đã nhấc cô ngồi lên người mình, là tay anh tách chân cô để tạo tư thế thuận lợi. Kết quả điều mọi người thấy là cô chủ động ngồi lên người anh.

Một tay Lý Vi Ý che mắt, cô hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Trương Tĩnh Thiền đã cởi áo vest, tan làm anh không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi mở rộng, dáng ngồi thoải mái, toàn thân toát lên vẻ thanh lịch kiêu ngạo. Khi nghe người khác nói chuyện, ánh mắt anh rất chăm chú, người đàn ông 27 tuổi, ánh mắt thâm thúy không giấu được sự sắc sảo. Vì khí chất sắc bén bên trong cơ thể anh, nên bất kỳ ai kể cả bố anh khi nói chuyện với anh, đều không thể hoàn toàn thả lỏng.

Anh như không nhìn thấy anh mắt giận dữ của Lý Vi Ý, vẫn tiếp tục nói chuyện với Đinh Trầm Mặc.

Lý Vi Ý trừng mắt nhìn, ánh mắt không kìm được rơi vào khuôn mặt trắng trẻo của anh dưới ánh đèn, đường nét dọc từ vai đến lưng eo được áo sơ mi tôn lên và cả đôi chân dài bên trong quần tây.

Sao cô lại cảm thấy… anh còn đẹp trai hơn trước kia. Đúng là kiếp này thuận buồm xuôi gió nên khí thế khác hẳn.

Trương Tĩnh Thiền đang nói chuyện đột nhiên quay người sang, duỗi tay ấn vào gáy cô, gần như ôm lấy cô, hỏi với giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Em lại muốn nghịch gì?”

Lý Vi Ý trực tiếp đá anh một cái dưới bàn. Dưới ánh nhìn của mọi người, anh lại như rất cưng chiều, mỉm cười xoa đầu cô, rồi quay đầu tiếp tục nói chuyện với người khác.

Lý Vi Ý: …

Thật là biết giả vờ.

Cả bàn đều mỉm cười nhìn hành động nhỏ của hai người, chỉ có Lê Duẫn Mặc ghét bỏ che mắt lại, lắc đầu nói: “Đều đã bảy năm rồi mà vẫn tình bể bình như mùa xuân thứ hai đến, thử hỏi xem mấy người chịu nổi không? Dù sao thì em cũng không muốn xem lại một lần nữa.”

Lý Vi Ý ném một gói giấy ăn về phía cậu ta, cả bàn cười ha ha.

Lý Vi Ý cũng cười, sự ngượng ngùng xấu hổ tích tụ trước đó đã tan biến, cô lắc đầu đong đưa nói với Lê Duẫn Mặc: “Chúng tôi sẽ yêu đương hai lần, ngưỡng mộ không, ganh tị không hả “cẩu độc thân”!”

Lê Duẫn Mặc: “Anh Thiền, anh mau quản cô ấy đi! Bắt nạt người khác!”

Trương Tĩnh Thiền đặt một tay lên lưng ghế của Lý Vi Ý, tay kia cầm ấm trà rót vào cốc của Lý Vi Ý và nói: ” Không quản được, tôi nghe lời cô ấy.”

Cả phòng lại cười ồ lên, Lý Vi Ý cảm thấy hôm nay Trương Tĩnh Thiền hiếm khi lại nói đúng ý mình như vậy. Cô ngả người ra sau, nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, trêu ngươi Lê Duẫn Mặc, bày ra dáng vẻ ỷ thế hiếp người.

Lý Vi Ý không biết là hành động nhỏ này của cô đã khiến trái tim Trương Tĩnh Thiền khẽ rung động. Những người thân, bạn bè quan trọng nhất trong đời anh đều ở đây, họ đều bình an. Còn cô thì cậy vào sự thiên vị của anh mà tươi cười rạng rỡ, diễu võ giương oai. Hơi thở của cô ở trong vòng tay anh, từ nay về sau chỉ thuộc về anh.

Hôm nay, họ là người bạn cũ gặp lại sau nhiều năm, cũng là những người thân quen thường xuyên gặp nhau. Khi nhắc lại chuyện năm xưa, mọi người chỉ thấy thổn thức. Vào buổi đêm năm 2014 đó, Trình Xuyên và Hứa Dị chết ngay tại chỗ, Lưu Doanh nhảy xuống sông tự vẫn, Trương Phụng Minh bị kết án 15 năm tù. Những nhân viên khác liên quan đến vụ án đều bị xử phạt ở các mức độ khác nhau theo pháp luật.

Vòng lặp hoàn toàn kết thúc, tro về với tro, bụi về với bụi, dòng thời gian từ hôm nay tiến thẳng về phía trước, tất cả mọi người không còn quay lại được.

Sau đó, cha con nhà họ Trương hợp lại, thành lập công ty mới Huy Tụy. Trong 5 năm qua, Trương Mặc Vân cơ bản đã lùi về phía sau nhưng cộng thêm kinh nghiệm và mối quan hệ của bố, tài sản của Trương Tĩnh Thiền trong kiếp này còn gấp nhiều lần so với kiếp mà anh giàu nhất.

Trong bữa tiệc, Lý Vi Ý ra ngoài nghe điện thoại công việc. Nói chuyện khoảng 20 phút, khi cô đi dọc hành lang trở lại, chưa kịp rẽ đã nghe thấy hai giọng nói quen thuộc.

“Dự định khi nào kết hôn?”

“Không vội, chúng con tự có sắp xếp.”

Lý Vi Ý mỉm cười, định đi vòng vào, thì lại nghe thấy giọng Ngô Hinh Tuệ trở nên kích động: “Con có ý định gì khác phải không? Mẹ nói cho con biết, không được làm chuyện có lỗi Vi Ý, mẹ và bố con tuyệt đối không cho phép.”

Lý Vi Ý dừng bước.

Giọng nói bất lực của Trương Tĩnh Thiền truyền đến: “Mẹ nghĩ đi đâu vậy. Con sao có thể thay lòng đổi dạ được, mẹ đừng vì muốn bế cháu mà ép con.”

“Vậy khi nào con để mẹ bế cháu?”

“Hai năm nữa.”

“Hai năm nữa là con 29 tuổi rồi!” Ngô Hinh Tuệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Chẳng lẽ muốn 30 tuổi vẫn chưa có con? Nghe lời mẹ, chậm nhất, chậm nhất năm sau kết hôn, có thai rồi năm kia sinh. Vi Ý năm nay 25 tuổi, 26-27 tuổi là độ tuổi sinh con tốt nhất.”

Trương Tĩnh Thiền vẫn bình tĩnh: “Sinh hay không sinh phải tùy cô ấy, lúc nào sinh cũng tùy cô ấy. Bụng đâu phải ở trên người con, con không có quyền quyết định.”

“Con!!!”

Ngô Hinh Tuệ đột nhiên do dự: “Không lẽ cô bé không hài lòng với con đấy chứ? Những cô gái làm nghệ thuật rất coi trọng sự thuần khiết về mặt tinh thần, kiểu của con và bố con lại là toàn thân đầy mùi tiền, bụng dạ tâm cơ, ôi…” Ngô Hinh Tuệ càng nghĩ càng thấy có khả năng, con trai đẹp trai thì đẹp trai thật, cũng có năng lực, nhưng Ngô Hinh Tuệ từ khi còn trẻ đã quen với gia tài đồ sộ của chồng, cũng không cảm thấy con trai mình giỏi đến mức nào. Hơn nữa, bà biết hai bố con này trên thương trường đều có cùng tính cách, bề ngoài thì chính trực nhưng thực tế thì rất xảo quyệt và không biết xấu hổ.

Trương Tĩnh Thiền khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Mẹ nghĩ nhiều rồi, cô ấy thích con như vậy đấy.”



Đêm khuya tĩnh lặng, Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý trở về nhà. Trương Tĩnh Thiền hôm nay uống rượu, cởi áo vest treo lên, nói: “Anh đi tắm.”

Lý Vi Ý gật gù đắc ý phía sau anh: “Ôi! Toàn thân đầy mùi tiền, bụng dạ tâm cơ, tinh thần không thuần khiết, sao em lại tìm một người bạn trai như vậy nhỉ?”

Trương Tĩnh Thiền quay người lại, vì ngà ngà say nên má hơi đỏ, anh đút một tay vào túi quần tây, cằm hơi ngẩng lên, nói: “Cái gì mà bạn trai? Hôm qua em còn gọi anh là ông xã.”

Lý Vi Ý: “… Cái đó không tính.”

Trương Tĩnh Thiền tiến từng bước về phía cô, đôi mắt vốn sâu thẳm, lúc này ánh sáng mờ ảo lưu chuyển: “Em còn từng gọi anh là nam thần.”

Mặt Lý Vi Ý nóng lên, đúng là từng gọi, ở trên giường.

Trương Tĩnh Thiền đột nhiên bế cô lên, dựa người vào tường, mắt hơi nhắm lại, không nói gì. Lý Vi Ý nhìn chằm chú vào xương mày, sống mũi, góc hàm của anh, lời nói phát ra tự tận đáy lòng: “Quả thật đúng là có vẻ ngoài nam thần. Nhưng em thấy lúc anh đẹp trai nhất là lần đầu gặp anh ở bên bờ sông, rất đẹp trai theo kiểu mạnh mẽ và thê thảm. Không giống bây giờ, lão già như anh muốn gì được nấy, cao cao tại thượng, thiếu đi dáng vẻ khiến người ta thương xót đó.”

Trương Tĩnh Thiền hơi nhướng mí mắt, đầu nghiêng dựa vào tường, hiếm khi anh lộ dáng vẻ phóng đãng ngang tàng, anh nói: “Quá khen rồi, như nhau thôi. Em cũng có dáng vẻ nữ thần, đặc biệt là lần đầu gặp em, xinh đẹp động lòng người, khiến người ta yêu mến. Đâu giống bây giờ, nhe nanh múa vuốt, cưỡi lên người anh, bóp cổ anh nói chuyện.”

Lý Vi Ý quấn hai chân quanh hông anh hoàn toàn là phản ứng tự nhiên của cơ thể, tay cô cũng chạm nhẹ vào cổ anh. Cô ngượng ngùng buông chân ra, định trượt xuống. Nhưng hai tay Trương Tĩnh Thiền lại dùng lực nâng cô lên, đường cong cơ thể cô dán chặt vào người anh, khiến Lý Vi Ý run rẩy trong lòng, nghe anh thờ ơ hỏi: “Xuống làm gì? Trèo trên người bạn trai không tuyệt sao?”

Lý Vi Ý chợt nhớ lại một cảnh tượng tương tự, có lần cô cũng quấn chân quanh hông anh như vậy. Sau khi hôn một lúc, Trương Tĩnh Thiền định thả cô xuống, nhưng Lý Vi Ý lại quấn chặt hơn, hỏi anh: “Xuống làm gì? Bạn gái trèo trên người anh không tuyệt sao?”

Lúc đó Trương Tĩnh Thiền đã mỏi tay nhưng vẫn cố mỉm cười và tiếp tục bế cô. Lúc tối hôm đó đi ngủ, anh phải xoay cổ tay một hồi.

Vận mệnh xoay chuyển, sau này sếp Trương ngày nào cũng đi tập gym nâng cao thể chất, đã có kết quả. Đây chẳng phải đã rửa sạch được nỗi nhục trước kia rồi sao?

Vẻ mặt Lý Vi Ý tươi cười, cô cúi xuống hôn anh.



Bồn tắm lớn ở trong phòng tắm của phòng ngủ chính. Trương Tĩnh Thiền đi tắm, còn Lý Vi Ý tắm qua ở phòng tắm ngoài, rồi một tay chống cằm ngồi trong phòng khách. Cô trầm tư nhìn quanh căn nhà rộng lớn.

Rõ ràng là một căn hộ 300 mét vuông, vậy mà chỉ có một phòng ngủ, một cái giường, ngay cả phòng ngủ dự phòng cho khách cũng không có. Cô nhớ là căn hộ này được chuẩn bị trước khi họ chuyển đến ở cùng nhau.

Bây giờ Lý Vi Ý đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng: Tối nay ngủ thế nào?

Trương Tĩnh Thiền tắm xong, thay đồ ngủ ở nhà, ngồi trên giường đọc sách một lúc mà vẫn chưa thấy Lý Vi Ý vào phòng. Anh đặt sách xuống giường, bước ra ngoài.

Trên ghế xô pha phòng khách có thêm một cái chăn, Lý Vi Ý cuộn mình trong đó, chỉ lộ ra cái đầu, dáng vẻ tự nhiên: “Tối nay em ngủ ở đây, giường cho anh đấy, đừng khách sáo. Người em bé, không chiếm nhiều chỗ như anh đâu, ngủ xô pha vừa khít.”

Trương Tĩnh Thiền đã tỉnh men rượu hoàn toàn sau khi tắm xong. Anh không biểu cảm đứng cách đó 5-6 mét một lúc, rồi đi tới bế cô cùng chăn lên, quay người đi về phòng ngủ chính.

Lý Vi Ý: “Anh nói không giữ lời!”

Trương Tĩnh Thiền đặt cô lên giường trong phòng ngủ chính, rồi kéo chăn của cô ra. Dáng vẻ Lý Vi Ý thê thảm giống như sắp bị xâm phạm vậy, nắm chặt chăn không buông. Trương Tĩnh Thiền bật cười, mạnh mẽ kéo chăn ra ném lên tủ, lấy cái chăn lông to trên giường đắp cho cô, rồi mới nằm xuống bên cạnh và nói: “Anh chỉ hứa không động vào em, chứ không hứa ngủ riêng giường.”

Anh tắt đèn, Lý Vi Ý quay đầu nhìn anh trong bóng tối. Anh thật sự rất ngay thẳng, giường đủ lớn, thậm chí không nằm sát cô.

Trương Tĩnh Thiền thực sự không có ý định làm gì cô, anh trước tới giờ không phải là người đàn ông chỉ nghĩ đến chuyện đó. Anh cũng hy vọng những chuyện đó sẽ xảy ra khi nước chảy thành sông. Hiện tại hai người vừa xuyên không trở về đã sống chung, quả thật khá lúng túng.

Với lại hôm nay anh uống khá nhiều rượu, anh đặt mu bài tay lên trán, đang định ngủ thì nghe thấy người bên cạnh nói: “Ban đầu em còn rất cảm động, tưởng anh chỉ đơn giản là  muốn ở bên em, thế mới là yêu chứ.”

“Rồi sao?”

“Rồi em nhớ ra một chuyện: Trương Tĩnh Thiền, anh không làm người. Em mới 19 tuổi mà anh đã ngủ với em. Bây giờ anh có thể ôm cái chăn đó phắn ra xô pha được rồi đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.