A Thiền - Đinh Mặc

Chương 17: Vòng lặp thứ nhất (1)



Khi Lý Vi Ý đang ăn sáng, Lê Duẫn Mặc đeo cặp sách bước vào.

“Ăn xong chưa? Đi thôi.”

Lý Vi Ý nghĩ thầm cậu nhóc này được việc đấy nhỉ, cũng đoán được buổi sáng cô muốn đi xe đến nhà họ Lý sao? Vẻ mặt cô hài lòng đi đến, khen ngợi: “Thế mới là Lê Duẫn Mặc, người hiểu lòng tôi nhất.”

Lê Duẫn Mặc không ngờ tới mới buổi sáng anh Thiền đã thổ lộ với cậu, phải chăng đêm qua đã mở công tắc tỏ tình trên người sao? Trong gần hai mươi năm qua, anh Thiền chưa từng nói một câu ngọt ngào nào với cậu. Lê Duẫn Mặc đỏ mặt, thật ra cậu ta chỉ muốn đi cùng để lái chiếc Ferrari.

Cả hai cùng đi ra ngoài, Lý Vi Ý nói: “Chúng ta đi bệnh viện thăm Lý Vi Ý trước, rồi sau đó đi xem thử nơi làm việc của Lý Hiểu Ý…”

Lê Duẫn Mặc nhìn anh Thiền với ánh mắt khó tả.

Lý Vi Ý: “Sao thế?”

“Ngày hôm qua anh vừa mới tỏ tình với Trình Duệ Nghiên.”

Lý Vi Ý cây ngay không sợ chết đứng: “Cậu bảo đấy là tỏ tình á? Tôi chỉ chúc mừng và khen ngợi cô ấy. Tôi có hứa hẹn gì đâu.”

Lê Duẫn Mặc mở to mắt chớp chớp, mặc dù gần đây anh Thiền tồi đến không có điểm dừng, nhưng anh ấy vẫn coi cậu là anh em tốt nhất, người hiểu lòng anh ấy nhất… Lê Duẫn Mặc thở dài, nói: “Nếu anh muốn đi thăm chị dâu bé, thì cũng phải đợi đến tối. Hôm nay là thứ Hai rồi, chúng ta phải quay về trường học.”

Lý Vi Ý: “…”

Lý Vi Ý: “Nhất định phải đi à?”

Lê Duẫn Mặc nghi ngờ nhìn anh Thiền: “Hôm nay có tiết của chủ nhiệm khoa, không điểm danh sẽ mất điểm chuyên cần, anh quên rồi sao? Với cả tuần này bắt đầu ôn tập cuối kì rồi, ai dám không đi?”

Lý Vi Ý không thể vì chuyện cuả mình mà phá hỏng cuộc sống của Trương Tĩnh Thiền. Cô đành phải lấy cặp sách, Lê Duẫn Mặc lái xe đưa cả hai đến trường.

Hai tiết đầu là môn ít người đăng kí nên phòng học không lớn. Lý Vi Ý và Lê Duẫn Mặc ngồi ở hàng cuối, các bạn học đã đến lớp khá nhiều, đều lấy vở từ trong cặp ra, nộp lên bàn giáo viên. Lý Vi Ý vẫn đang quan sát xung quanh, Lê Duẫn Mặc: “Anh Thiền, anh không nộp bài tập à?”

Lý Vi Ý: “…”

Cô đến tên môn học còn không biết! Hơn nữa, lúc cô xuyên không đến là sáng thứ bảy, Trương Tĩnh Thiền nhảy xuống nước cứu người vào thứ sáu, khả năng cao là anh vẫn chưa làm bài tập.

Lý Vi Ý chỉ có thể mặt dày nói: “Cậu nói với người đằng kia, không phải cuối tuần tôi đã dũng cảm nhảy xuống nước cứu người sao? Tôi đau đầu chóng mặt, không làm bài tập được, về nhà làm bù sau.”

Người mà cô chỉ là cô gái đứng thu bài tập trên bục giảng.

Lê Duẫn Mặc nghĩ thầm, lừa ai đấy, anh có thời gian đi tán gái, không có thời gian làm bài tập. Anh Thiền từ sau khi gặp cô bé Lý Vi Ý đó, ngay cả việc học cũng không thèm để ý nữa… chẳng lẽ đây là tình yêu đích thực?

Lý Vi Ý: “Còn không mau đi!”

Lê Duẫn Mặc ngoan ngoãn đi giải thích hộ cô.

Lớp phó học tập đi tới, là một cô gái xinh đẹp: “Trương Tĩnh Thiền, cậu không sao chứ? Có bị thương không?”

Lý Vi Ý mất tự nhiên trả lời: “Cảm ơn, tôi không sao.”

“Cơ thể cậu không khỏe, ôn tập nhất định sẽ rất vất vả. Cuối tuần trước, tôi mượn được vở ôn tập của chị năm 4, còn có mấy bộ đề thi tham khảo cuối kỳ, cậu có cần không? Tiện thể tôi in hộ cậu một bản. Chỉ là không biết cậu có cần dùng đến không.”

Lý Vi Ý nghe xong, chẳng lẽ đây chính là giúp người khi gặp nạn sao? Cô lập tức nở nụ cười: “Cần, tôi rất cần, cậu vừa xinh đẹp vừa tốt tính, cảm ơn nhé!”

Mặt cô gái đỏ lên, gật đầu rồi đi, đuôi tóc sau đầu lắc lư.

Lý Vi Ý quay đầu lại, thấy Lê Duẫn Mặc nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

“Sao thế?”

“Anh Thiền, anh có ý định đi theo con đường phóng túng à?”

Lý Vi Ý hung hăng gõ lên đầu cậu ta.

Đến khi bắt đầu tiết học, Lý Vi Ý khóc không ra nước mắt.

Nghe không hiểu, 90% không hiểu.

Tiết học này là về đầu tư chứng khoán và hợp đồng tương lai, mà còn là ôn tập tổng hợp. Giáo viên giảng bài rất nhanh, một đống các công thức và mô hình số liệu. Thời đại học Lý Vi Ý học chuyên ngành tài chính, cô chỉ học kiến thức cơ bản về tài chính, chưa từng tiếp xúc với những kiến thức sâu xa như này. Cô chỉ có thể lật tung vở ghi chép của Trương Tĩnh Thiền, vô tình phát hiện chữ người này viết rất đẹp, thẳng tắp và phóng khoáng.

Khi cô bị nhồi nhét đến choáng váng đầu óc, giáo viên đứng trên bục giảng đưa ra câu hỏi, rồi gọi một vài người trả lời, nhưng không có câu trả lời nào khiến thầy hài lòng. Giáo viên cau mày: “Phân tích quá sơ sài, sử dụng mô hình dữ liệu không đúng. Nếu làm như các em, thì các công ty chứng khoán không biết phải lỗ bao nhiêu tiền! Thôi được rồi! Để Trương Tĩnh Thiền giải thích đi, để các em biết vấn đề ở đâu.”

Tất cả mọi người đều im lặng, coi như điều hiển nhiên nhìn về phía Trương Tĩnh Thiền. Khuôn mặt giáo viên hiện lên vẻ yêu quý và tán thưởng không che giấu được. Lý Vi Ý chầm chậm đứng dậy, cảm giác như trời sắp sập xuống vậy.

Cô hơi khàn giọng nói: “Thưa thầy, em xin lỗi, cuối tuần em bị cảm lạnh và ốm, bây giờ đầu vẫn thấy chóng mặt, câu hỏi này… em có một số ý kiến, nhưng vẫn chưa đủ rõ ràng, không thể trả lời tốt hơn các bạn vừa rồi, em thấy rất xấu hổ. Em muốn suy nghĩ lại thật chắc chắn rồi mới đưa ra câu trả lời.”

Giáo viên rất ngạc nhiên, lúc này lớp phó học tập ngồi ở bàn đâu nói: “Thầy Tạ, Trương Tĩnh Thiền làm việc nghĩa cứu một học sinh cấp ba bị đuối nước nên bị cảm sốt.”

Lê Duẫn Mặc thầm nghĩ: Học sinh cấp ba quái gì, chị dâu bé thì có!

Giáo viên phất tay, ra hiệu cho Lý Vi Ý ngồi xuống, sau đó nhìn các học sinh khác, nghiêm khắc nói: “Mọi người nhìn xem, nhìn xem! Trương Tĩnh Thiền không chỉ đứng nhất khoa mỗi học kỳ, mà còn dũng cảm cứu người khác, sinh viên đại học ngày nay có mấy ai giữ được phẩm chất như thế. Hôm nay vì lý do sức khỏe, em ấy gặp phải câu hỏi chưa nắm chắc, đã có thể thận trọng xử lý, không kiêu ngạo, không hấp tấp. Như vậy tương lai mới có thể trở thành nhà đầu tư và doanh nhân ưu tú! Tan học!

Các bạn học sôi nổi tiếp thu, Lê Duẫn Mặc cũng thấy hãnh diện thay, chỉ có Lý Vi Ý sắc mặt trắng bệch.

Cái gì cơ, đứng đầu cả khoa?

Không phải… là con nhà giàu tiêu tiền như nước, phóng túng, bất cần sao?

Mặc dù trước đây thành tích Lý Vi Ý khá tốt, cũng đứng hàng top của khoa. Bây giờ đổi sang một chuyên ngành lạ lẫm, dù cô ngay lập tức quên ăn quên ngủ lao đầu vào học, cả đời này chỉ sợ cũng không thể chạm được đến vị trí thứ nhất.

Lý Vi Ý hoang mang vài phút rồi bình tĩnh lại. Cô nhanh chóng đặt mục tiêu là thành tích của Trương Tĩnh Thiền đạt yêu cầu, áp lực học tập như vậy cô có thể miễn cưỡng chịu được. Chỉ đối mặt với phụ huynh, giáo viên và bạn học.. cứ bảo, do lần này bị ngã xuống nước, bị tổn thương đến trí óc…

Lý Vi Ý giống như người mộng du học học xong buổi sáng. Cô mệt mỏi đi theo Lê Duẫn Mặc ra khỏi cổng đi ăn trưa, rồi lại mơ màng học hai tiết buổi chiều. Sau khi cô biết hai tiết học còn lại là môn tự chọn không quan trọng, Lý Vi Ý đã nảy ra ý định trốn học. Hôm nay cô đã cống hiến đủ nhiều cho Trương Tĩnh Thiền rồi, còn phải đi cứu chị gái nữa.

Lê Duẫn Mặc: “Không đi à? Tiết học này anh với chị dâu cả cùng chọn mà.”

Lý Vi ý vội vàng đeo cặp sách lên vai rồi chạy đi, cô bắt taxi đi đến nhà Lý.

Lúc này, chắc hẳn Lý Hiểu Ý đã kết thúc ca làm sáng, “Lý Vi Ý” đang nằm trong viện, chị gái khả năng cao đang ở nhà chuẩn bị đồ ăn, mang đồ ăn cho bố mẹ đang trông ở bệnh viện.

Cô đã nghĩ đúng.

Cô đứng ở ngoài sân nhà Lý, cách vài chục mét, nhìn thấy một bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, vừa vui mừng, vừa thất vọng.

Ban đầu cô tưởng rằng trở về 8 năm trước, cô sẽ xoay chuyển được tình thế, đảo ngược vận mệnh, từ đó bước đến đỉnh cao hạnh phúc của cuộc đời. Nhưng sắp hết ba ngày rồi, cô mới nhận ra mọi việc đều hết sức khó khăn. Chị gái không dễ tin cô như thế; việc của tập đoàn Phúc Minh cô vẫn chưa hiểu rõ; hai ngày vừa qua, cô chỉ thay Trương Tĩnh Thiền dỗ bạn gái, cuối cùng còn bị bạn gái cưỡng hôn; việc học thì giống như dẫm phải cái hố sâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.