A Thiền - Đinh Mặc

Chương 32: Thanh xuân như cơn gió (2)



Sau vài chuyến đi lại, đã là 4,5 giờ chiều. Trụ sở chính của tập đoàn Phúc Minh nằm ở một mảnh đất rộng lớn tại vùng ngoại ô của thành phố. Lý Vi Ý nhìn ánh nắng rực rỡ chiếu lên tòa nhà, trong lòng không ngừng cảm thán.

Chỗ đỗ xe dưới lầu đã đầy, Trương Tĩnh Thiền đậu xe Ferrari ngay tại trước cửa chính. Lý Vi Ý do dự: “Đỗ xe ở đây có được không vậy? Sẽ bị mắng đó.”

“Tôi không muốn lãng phí thời gian tìm chỗ để xe, không ai dám mắng đâu.”

Lý Vi Ý: “Tẹo nữa nếu có người hỏi tôi đến đây làm gì, thì tôi cần phải trả lời như nào?”

“Cô không cần phải để ý đến ai cả, hỏi cái gì cũng không cần trả lời.”

Lý Vi Ý hiểu rồi, hóa ra năm đó người này với thân phận là người thừa kế, địa vị đã sớm không còn gì phải bàn cãi, câu “dưới một người, trên vạn người” cũng không phải là nói quá.

Cô lập tức hất cằm, hạ mí mắt lạnh lùng, khẽ hỏi: “Tư thế này của tôi có được không? Mũi có cần hếch lên trời thêm chút không? Sếp Trương, tôi thật sự sợ năng lực bản thân mình không đủ, diễn không ra được cái thần thái đó.”

Trương Tĩnh Thiền làm sao mà không nghe ra được lần trêu chọc thứ ba trong ngày của cô? Anh quay đầu lại, trước mắt là một thiếu niên khôi ngô, tuấn tú với vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng trong mắt lại lấp lánh nụ cười ấm áp. Một dáng vẻ khiến người ta rất muốn đè cô xuống đất để cô ngoan ngoãn không nghịch ngợm nữa, nhưng lại không thể thực sự ra tay với cô được.

Trương Tĩnh Thiền cuối cùng vỗ nhẹ vào gáy cô: “Bình thường chút đi!”

“Ừm…”

Quả nhiên đúng như Trương Tĩnh Thiền nói, hai người đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất, dọc đường đi từ thư ký, trưởng phòng, trợ lý đều cười tươi chào hỏi, không một ai dám hỏi bọn họ đến đây làm gì.

Trương Tĩnh Thiền trực tiếp dẫn cô đi đến trước cửa phòng làm việc của Trương Mặc Vân, Trương Mặc Vân đã đi công tác rồi, cả thư ký cũng đã đi cùng ông, nhưng Hứa Dị được ở lại thay ông giám sát một số công việc. Hứa Dị nghe được thông tin đã kịp chạy tới, cười nói: “A Thiền, đến công ty có chuyện gì à? Bố cậu đi công tác rồi.”

Hứa Dị vẫn giống hệt với lần trước, mặc áo vest đen, áo sơ mi trắng đeo cà vạt đường sọc màu xanh, gọng kính viền mỏng kim loại, dáng người cao gầy, làn da trắng trẻo, nho nhã. Lý Vi Ý cảm thấy toàn thân anh ta toát lên khí chất rất dịu dàng và ổn định, khiến người ta có ấn tượng tốt về anh ta. Cô cười nói: “Anh Hứa Dị, tôi không đến tìm bố. Trường tôi giao bài tập, tôi muốn tìm chút tài liệu của Phúc Minh làm ví dụ, nên đến văn phòng của bố dùng máy tính.”

Hứa Dị hiểu ra: “Ừ, thế cậu vào đi, cậu biết mật mã rồi đấy. Trong tủ lạnh có hoa quả với nước uống, có gì cần thì gọi cho tôi. Còn vị này là?”

Lý Vi Ý: “Bạn gái… mới nhất của tôi, đi cùng tôi đến, tẹo nữa tôi lấy đại một quyển sách cho cô ấy xem là được rồi.”

Hứa Dị lúc trước còn chuẩn bị buổi tiệc sinh nhật cho Trình Duệ Nghiên, quả nhiên là trợ lý ưu tú, vẻ mặt không một chút nghi ngờ, mỉm cười với thiếu nữ. Trương Tinh Thiền cũng bình tĩnh gật nhẹ với anh ta.

Hai người đi vào phòng làm việc, Trương Tĩnh Thiền khóa trái cửa phòng, rồi lập tức ngồi trước máy tính. Lý Vi Ý vừa làm việc thì mồm có dấu hiệu ngáp. Trước tiên cô đi đến tủ lạnh lấy ra hai chai nước hoa quả, lấy hộp bánh quy, rồi mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trương Tĩnh Thiền.

Trương Tĩnh Thiền đã mở hệ thống kiểm toán nội bộ của công ty. Lý Vi ý vừa xem vừa hỏi: “Buổi sáng anh vẫn chưa nói, cái người Hứa Dị này rốt cuộc có thân phận gì?”

“Cô vẫn chưa nhớ ra?”

“…Tôi nên nhớ ra điều gì?”

Trương Tĩnh Thiền cười, nhìn chai nước trái cây bên tay, anh cũng khát, mở nắp chai rồi ngửa đầu uống hết nửa chai, sau đó anh rút tờ giấy lau miệng rồi vứt vào thùng rác.

Lý Vi Ý cắn miếng bánh nhỏ, nhìn một loạt hành động vừa linh hoạt vừa ngầu của anh. Rồi nhìn đến khuôn mặt quen thuộc, cô mới bình tĩnh trở lại, má ơi mình ngắm bản thân đến mức mất hồn luôn.

“Người sáng lập tập đoàn Mộc Thần tên là gì?” Trương Tĩnh Thiền hỏi.

Lý Vi Ý: “Tên là Hứa Tòng Lan!” Ngay khi vừa nói xong cô cũng ngẩn người.

Chỗ làm việc của cô là công ty con của Tập đoàn, lúc đào tạo người mới cũng có nhìn thấy ảnh của các lãnh đạo cấp cao, nhưng “trời cao hoàng đế lại xa tận chân trời”, cô chỉ liếc nhìn qua, hoàn toàn không hề để ý kĩ. Bản thân chỉ là nhân viên kế toán nhỏ nhoi, cô đương nhiên là không có cơ hội được gặp chủ tịch. Nhưng Trương Tĩnh Thiền vừa hỏi như vậy, cô lập tức cảm thấy Hứa Dị quen mắt.

“Chẳng lẽ Hứa Dị là người thân của chủ tịch chúng tôi? Con trai? Em trai? Không lẽ là con riêng?” Chủ tịch tầm bao nhiêu tuổi đổ lại nhỉ?

“Mắt nhìn tốt thế.” Trương Tĩnh Thiền nói, “Hứa Tòng Lan từng có một cái tên khác là Hứa Dị. Sau khi Phúc Minh xảy ra chuyện, anh ta không phải chịu trách nhiệm, ra nước ngoài du học, trở về đổi tên rồi sáng lập ra Mộc Thần. Năm 2022 chắc là anh ta tầm 34 tuổi, không kết hôn, cũng không có con cái.”

Lý Vi Ý: “!!!!”

Hôm nay anh ta làm trợ lý nhỏ đi theo sau cô, 8 năm sau lại là Boss siêu khủng của cô!

“Thế thì anh ta cũng giỏi quá đi!” Lý Vi Ý khen ngợi, cô nhớ lại Trương Tĩnh Thiền từng đến Trụ sở chính của Mộc Thần bàn chuyện hợp tác, do dự hỏi: “Vậy anh ta sau này có muốn giúp anh không?”

Trương Tĩnh Thiền đáp: “Trên thương trường chỉ có lợi ích vĩnh viễn, anh ta muốn hạng mục trong tay tôi, còn tôi chưa chắc sẽ chọn hợp tác với anh ta.”

Lý Vi Ý chớp chớp mắt, ôi trời, nhìn anh kiêu ngạo chưa kìa.

“Nhưng mà, năm đó anh ta cũng không thừa cơ bỏ đá xuống giếng, còn cho công ty vay 1,5 triệu mà không thúc giục đòi nợ. Khoản tiền vay từ anh ta, tôi đã trả lại đầu tiên.”

Nói như vậy, nhân phẩm của Hứa Dị khá tốt, cũng coi như là hợp tan trong yên bình với nhà Trương. Thảo nào sau này trở thành sếp lớn.

Trương Tĩnh Thiền in ra mấy bảng số liệu, Lý Vi Ý ở bên cạnh lấy giấy bút ra hạch toán. Đợi khi cô tính toán xong, lông mày đã nhíu chặt lại, sắc mặt của Trương Tĩnh Thiền cũng tối sầm lại.

“Bao nhiêu?”

Lý Vi Ý: “Âm 400 triệu, chưa kể các dự án mới vẫn đang tiếp tục được xây dựng. Nếu muốn hoàn thành xây dựng, ít nhất phải đầu tư thêm 300 triệu nữa. Nhưng trong tài khoản của tập đoàn chỉ còn hơn 10 triệu vốn lưu động.”

Trương Tĩnh Thiền cười lạnh, đẩy bàn phím ra rồi nghiêng đầu nhìn về ngoài cửa sổ, nói: “Được lắm, thật sự được lắm!”

Nghĩ đến cuộc sống xa hoa của nhà Trương, Lý Vi Ý cũng thấy lạnh lòng. Cô nhỏ giọng nói: “Sếp Trương đừng giận, anh là một doanh nhân tài giỏi, cứ nghĩ xem nên làm như nào trước đã.”

Trương Tĩnh Thiền dáng lưng thẳng tắp, toàn thân toát lên vẻ vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, anh nói: “Tôi thì có gì mà tài giỏi, chỉ biết ngày đêm vắt óc lấp lỗ hổng mà thôi…”

Có lẽ nhận ra bản thân mình đã để lộ cảm xúc quá nhiều, anh ngừng nói, cầm lấy bảng biểu xem và nói: “Đã đến bước này rồi, giờ thần tiên có đến cũng không thể cứu vãn được. Chỉ có thể khuyên ông ta tự cứu lấy mình, những gì đã đầu tư vào thì cũng coi là đã mất rồi, cần bán đấu giá thì bán, cần đình công thì đình công, không được để khoản nợ ngày càng lớn. Như vậy có lẽ vẫn còn giữ được cái vỏ rỗng Phúc Minh này.”

Lý Vi Ý đã hiểu, nếu như Trương Mặc Vân dừng tay lại bây giờ, Tập đoàn Phúc có lẽ chắc cũng không còn lại gì. Thành quả bao nhiêu năm phấn đấu bỗng chốc hóa thành hư vô, nhưng ít nhất thì nợ nần cũng không quá lớn. Nhưng mà, Trương Mặc Vân là một doanh nhân khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, liệu ông ta có chịu nghe theo không? Ông ta sẽ chọn mất tất cả để tự cứu lấy mình, hay là sẽ chọn tiếp tục liều mạng một phen?

Trong lòng Lý Vi Ý nặng trịch, ánh mắt nhìn về Trương Tĩnh Thần cũng mang theo sự đồng cảm.

Vẻ mặt tức giận của Trương Tĩnh Thiền cũng phai nhạt dần, trở lại dáng vẻ bình tĩnh chín chắn, anh nói: “Tôi đã đặt vé rồi, tối nay sẽ bay tới Thượng Hải, sáng mai sẽ đi tìm ông ta. Bữa tối nay chúng ta sẽ ăn ở sân bay.”

Nói xong anh tắt máy tính, mang những bảng số liệu theo, cầm áo khoác rồi đi, Lý Vi Ý: “Ơ… đợi chút. Tôi là sinh viên giỏi tự do tự tại, mấy ngày không về nhà cũng không vấn đề gì. Nhưng mà anh vẫn còn là nữ sinh cấp 3, làm sao có thể đi cả đêm không về nhà được?”

Trương Tĩnh Thiền: “…”

“Một buổi tối cũng không được sao?” Trương Tĩnh Thiền nhớ lại lúc anh học cấp 3, sang nhà mấy người anh em ngủ mấy ngày cũng không ai quản.

“Không được, mỗi ngày tôi đều về nhà đúng giờ.”

Hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp gì.

Một lúc sau, Trương Tĩnh Thiền nói: “Nếu như nói đi Thượng Hải tham gia cuộc thi môn Sinh học toàn quốc thì sao? Tôi nhìn thấy trong phòng cô có giấy khen cuộc thi Sinh học.”

“Việc này có thể thử… Không được, mẹ tôi chắc chắn sẽ đi cùng tôi.”

Trương Tĩnh Thiền suy nghĩ một lúc: “Để chị cô đi cùng cô, tôi đặt vé cho cô ấy.”

“Chắc là được đấy!” Lý Vi Ý đảo mắt, “Hay là…gọi cả Chung Nghị đi cùng? Một mũi tên trúng hai đích.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.