A Thiền - Đinh Mặc

Chương 37: Vòng xoáy vận mệnh (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Vi Ý đi ra khỏi thang máy, cả quãng đường cô chạy như bay, nhìn từ xa thấy Trương Tĩnh Thiền ngồi một mình trên ghế giữa dòng người đi lại trong đại sản khách sạn, ánh đèn thủy tinh rực rỡ chiếu lên bóng dáng cô độc của anh.

Lý Vi Ý chạy đến trước mặt anh, anh đứng dậy.

Cô chạy nhanh đến mức hai má đỏ ửng, nhưng đôi mắt lại sáng rực, lấp lánh như những ngôi sao. Cô nắm lấy tay anh, giọng nói giống như vừa khóc lại vừa cười: “Thành công rồi, Trương Tĩnh Thiền, tôi thành công rồi! Ông ấy lắng nghe rồi! Ông ấy mắt đỏ hoe cam kết với tôi, không! Cam kết với anh sẽ không bao giờ tham lam nữa!”

Sau khi vừa nói xong nước mắt cô cũng rơi xuống. Dù đây là một chuyện tốt đẹp to lớn, hơn nữa còn là chuyện của gia đình anh, nhưng cô lại cảm thấy hết sức đau xót, đồng cảm sâu sắc. Cô nhìn lồng ngực  thanh tú của người đàn ông trước mặt, nhưng trong đầu lại hiện lên lồng ngực của người đàn ông mặc áo khoác màu xám tro, áo phông trắng, không hiểu cớ gì mà cô muốn lao vào nơi đó.

Cô cúi đầu xuống, cằm vừa chạm đến đỉnh đầu của anh, Trương Tĩnh Thiền dường như cảm nhận được, anh vươn tay ôm lấy cô.

Trái tim Lý Vi Ý rung lên, nhưng vấn đề là cô cao hơn anh gần một cái đầu, cúi xuống thì chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh và tai của anh. Mà khi anh ôm lấy cô, trái lại trở thành anh nhào vào vòng tay của cô, cả người anh đều gói gọn trong vòng tay Lý Vi Ý.

Đối với Lý Vi Ý thì đây thực sự là một cảm giác mới lạ. Nhìn sinh vật bé nhỏ trong lòng mình, cô chỉ cần hơi khom lưng một chút là khuôn mặt của Trương Tĩnh Thiền sẽ bị vùi trong lồng ngực cô – thực tế thì cô cũng đã làm như vậy. Chính vào lúc đó, Lý Vi Ý cũng không biết mình bị thiếu mất dây thần kinh gì, hai tay cô vòng qua nách Trương Tĩnh Thiền rồi trực tiếp nhấc bổng anh lên không trung.

Lý Vi Ý: “Ha ha ha ha ha…”

Sếp lớn Trương Tĩnh Thiền danh tiếng lẫy lừng chốn thương trường, lần đầu tiên trong đời mặt đỏ tía tai, bám chặt lấy cánh tay rắn chắc của cô, anh khẽ quát: “Thả tôi xuống!”

Lý Vi Ý: “Tôi không thả!”

Cô còn nhấc anh quay hai vòng, hai chân của thiếu nữ cũng bay lên. Cười thêm một lúc cô mới nhẹ nhàng đặt anh xuống đất, khuôn mặt tràn đầy phấn khởi, mãn nguyện.

Trong mắt của những người xung quanh có vẻ đây là một cảnh tượng tuyệt đẹp, cậu thiếu niên cao to khôi ngô tuấn tú nhấc bổng thiếu nữ xinh đẹp e thẹn, không để ý đến những người xung quanh mà quay vòng dưới ánh đèn thủy tinh óng ánh.

Bao gồm cả Trương Mặc Vân đứng nhìn từ xa.

Đã không còn nhìn thấy những thay đổi khác thường của ông, khuôn mặt bình tĩnh, phong độ hiên ngang. Ông thậm chí còn cười hỏi thư ký đứng bên cạnh: “Đó là bạn gái của Trương Tĩnh Thiền à?”

Thư ký: “Có lẽ vậy, ngài xem A Thiền vui vẻ biết bao.”

Trương Mặc Vân nhìn họ một lúc rồi dẫn theo đoàn nhân viên rời đi.

Trương Tĩnh Thiền được thả xuống đất, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.

Sau khi Lý Vi Ý nhận ra được khoảng cách thể lực và vóc dáng hai bên, cô can đảm cúi mặt xuống hỏi: “Sếp Trương giận à? Đừng giận mà, do tôi quá vui mừng nên nhất thời không khống chế được sức mạnh, hì hì.”

Trương Tĩnh Thiền nhìn bộ dạng không giấu nổi đắc ý của cô, anh cười lạnh vài tiếng nói: “Tôi thấy cô khống chế rất tốt đấy.” Nói xong anh quay người đi.

Lý Vi Ý vội vàng đuổi theo: “Đi đâu đấy sếp Trương bé nhỏ của tôi?”

Lồng ngực Trương Tĩnh Thiền như bị tắc nghẽn: “Trả phòng! Đi về!”

Lý Vi Ý kéo tay áo anh, kết quả là vừa kéo đã khiến thân thể mảnh mai lảo đảo, cô lại không nhìn được cười khúc khích. Trương Tĩnh Thiền vội vàng đứng vững lại, ngước đôi mắt to tròn lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.

Lý Vi Ý biết không nên trêu anh nữa, cô giơ hai tay làm tư thế đầu hàng, dịu dàng dỗ dành: “Tôi sai, tôi sai rồi, lúc đấy tôi thật sự hơi nóng đầu nên đã làm vậy. Thế anh muốn xử lý như nào đây? Tôi sẽ để anh trả thù lại, anh muốn làm gì cũng được”.

Trương Tĩnh Thiền nhìn chằm chằm cô vài giây, vẻ mặt đã hòa hoãn, anh quay người bước đi. Lý Vi Ý ngoan ngoãn đi theo, mới đi vài bước thì nghe thấy anh nói: “Còn một ngày rưỡi nữa”.

Lý Vi Ý:?

Anh đút một tay vào túi quần, mắt liếc nhìn cô, anh đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn của sếp Trương, giọng nói nhẹ tựa lông vũ bay qua: “Lý Vi Ý, cô cứ đợi đấy”.

Trái tim Lý Vi Ý đập loạn một nhịp, cô không nói lời nào.

Cuối cùng, Trương Tĩnh Thiền ung dung đi trả phòng, Lý Vi Ý cúi đầu đi theo sau anh.

“Buổi chiều chúng ta đi về, thế còn chị tôi thì sao?”

“Bọn họ chắc là sẽ tiếp tục ở lại thêm hai ngày, Chung Nghị đến đây cần phải làm những điều thiết thực.”

“À… Chắc gì chị tôi đã đồng ý?” Lý Vi Ý rối rắm, “Như vậy có phải hơi nhanh không?”

“Chị cô đã là người trưởng thành, để cô ấy tự lựa chọn.” Trương Tĩnh Thiền nói, “Tôi cũng từng cảnh cáo Chung Nghị đừng đi quá giới hạn. Tài liệu mà Hứa Dị gửi đến cô cũng đọc rồi, Chung Nghị đã từng lập công cứu người, dũng cảm lại chính trực, tôi tin tưởng anh ta.”

Lý Vi Ý không ngờ anh suy xét nhiều như vậy, anh đã thay cô hoàn thành nhiệm vụ của một người em, thậm chí còn chu đáo hơn cả cô.

“Cảm ơn nhé.”

Trương Tĩnh Thiền đã gọi taxi, mở cửa xe giúp cô còn bản thân đi đến ghế phụ, giữ cửa xe cười nói: “Cảm ơn làm gì, thế nào cô cũng phải trả lại công tôi.”

Lý Vi Ý:!!!

Vẫn còn ghi thù trong lòng! Cô gái này nhìn thì đáng yêu mà tính cách thì không đáng yêu tí nào! Cô oán thầm trong lòng.



Lý Hiểu Ý đứng trong khu hội chợ thương mại, nhìn Chung Nghị đi vào một gian hàng bán buôn nói chuyện với ai đó. 

Anh chỉ nói vài câu, đối phương đã cười rồi. Cô nhìn anh thành thạo châm điếu thuốc cho người khác, người ta nhận lấy, rồi dẫn anh đi xem các mặt hàng. Trái tim Lý Hiểu Ý rối như tơ vò, cô biết mình nên lập tức đi ngay lúc này, nhưng chân lại không nhúc nhích được.

Cho đến khi Chung Nghị đi tới trước mặt cô rồi hỏi: “Cứ nhìn chằm chằm xuống đất làm gì? Có phải chán rồi không? Chúng ta đi ăn tối trước nhé?”

“Anh còn bao lâu nữa?” Lý Hiểu Ý nói, “Tôi muốn về ăn với Vi Ý.”  

Chung Nghị không nói gì, kéo cô đi ra ngoài. Lý Hiểu Ý không biết đường, chỉ đành đi theo anh. Khi đến một gian hàng đồ ăn nhỏ, Chung Nghị nói: “Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền đã sớm đi về trước rồi, bây giờ có lẽ đã về thành phố Thần rồi.”

“Ơ… Sao con bé lại về? Không được, tôi cũng phải quay về.” Lý Hiểu Ý định đi, nhưng lại bị Chung Nghị giữ chặt cổ tay.

Anh nói: “Sao lại đi, sáng nay em đã hứa với tôi đi khảo sát. Ngày mai rồi còn một ngày nữa, em nói không giữ lời à?”  

Lý Hiểu Ý chỉ khi đối diện với anh mới bộc phát tính nóng nảy, cô phản bác rất nhanh, giận dữ nói: “Anh cố ý! Anh đã bàn bạc hết với bọn họ rồi!” Cô giơ tay định đánh anh, nhưng dễ dàng bị anh giữ chặt cánh tay, cười hỏi: “Tôi cố ý làm gì?”

Nụ cười ấy vẫn y hệt như ngày xưa.  

Khóe mắt Lý Hiểu Ý rưng rưng, cô không nói nên lời.

Chung Nghị nói: “Em đừng nghĩ nhiều, chúng ta cũng từng là người yêu thời thơ ấu, là bạn bè bao nhiêu năm. Đây cũng là lần đầu tiên tôi làm kinh doanh nhỏ, lại còn vay tiền của người khác, áp lực rất lớn, nên muốn có người cùng bàn bạc. Em từng làm nhân viên cho nhiều cửa hàng, có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, giúp đỡ tôi một chút được không.”

Những lời này rất hợp tình hợp lý, Lý Hiểu Ý vốn nói năng vụng về nên cũng chỉ biết ấp úng không nói thành lời.  

“Sáng nay tôi đã trả phòng rồi, hai ngày nay chúng ta ở khách sạn giá rẻ hơn, rồi đi tàu cao tốc về, không tốn tiền của Tiểu Trương, em yên tâm.”

“Nhưng Vi Ý… tôi lo cho em ấy.”

Chung Nghị lại cười nói: “Thế thì không cần phải lo, cô em gái của em bán Trương Tĩnh Thiền đi, chỉ e là Trương Tĩnh Thiền vẫn hớn hở đếm tiền giúp cô ấy thôi.”

Lý Hiểu Ý lộ vẻ bối rối, em gái cô ngoài việc học hành và vui chơi thì cái gì cũng không biết, rất ngây thơ hồn nhiên, có phải Chung Nghị hiểu nhầm gì không?

(Cảnh Vi Ý bế A Thiền)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.