A Thiền - Đinh Mặc

Chương 57: Đoàn tụ (2)



Lồng ngực Trương Mặc Vân dường như nóng lên, ông hỏi: “Không sao chứ?”

Lý Vi Ý gật mạnh đầu: “Vâng.”

Trương Mặc Vân trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên tiến lên ôm cậu con trai cao lớn vào lòng. Lý Vi Ý hơi cứng đờ, rồi nhanh chóng thả lỏng người, nhìn Trương Tĩnh Thiền qua vai ông, rồi cô nở nụ cười đắc ý “Anh tự nhìn đi, tôi đã bảo ông ấy rất yêu thương anh mà”. Sau đó, cô vòng tay qua ôm lấy ông.

Trương Tĩnh Thiền lặng lẽ nhìn hai người.

Hai bố con ôm nhau chừng 30 giây, sau đó không biết ai bắt đầu vỗ tay, rồi tiếng vỗ tay vang khắp nơi. Hai bố con buông ra, mặt Lý Vi Ý đỏ bừng, hai mắt long lanh, còn Trương Mặc Vân thì nở nụ cười vui sướng: “Mấy người vỗ tay làm gì? Có gì đâu mà vỗ tay?”

Trương Phượng Minh – bác hai của Trương Tĩnh Thiền là người đầu tiên lên tiếng. Mắt ông ta cũng đỏ hoe, dáng vẻ rất xúc động: “Chú ba, tình cảm cha con sâu đậm. A Thiền trẻ tuổi rất có triển vọng, chính trực tốt bụn. Phúc Minh có người kế thừa rồi, chúng ta vui mừng thì phải vỗ tay thôi.”

Tổng giám đốc xây dựng Lê Kim Hùng – bố của Lê Duẫn Mặc cười lớn nói: “Nói đúng lắm! A Thiền rất giỏi! Con hơn cha là nhà có phúc.”

Mọi người đều cười, vây xung quan khen ngợi, không khí rất sôi nổi. 

Ngô Hinh Tuệ nói: “A Thiền, lúc bố con nghe tin con gặp chuyện, đã bỏ mặc dự án rồi mua vé máy bay sớm nhất để quay về đấy, các bác các chú cũng đều vội vàng đi từ công ty đến đây. Bây giờ con không sao là tốt rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đã, vài ngày sau chúng ta sẽ mời mọi người đến ăn bữa cơm.”

Mọi người đều đồng ý, Ngô Hinh Tuệ kéo tay con trai định rời đi. Lý Vi Ý: “Đợi đã!” Cô đi qua, kéo tay Trương Tĩnh Thiền và nói: “Bố mẹ, đây là Lý Vi Ý, hôm nay may mà nhờ có cô ấy bảo vệ con, nếu không thì con… ờm… Còn bị đánh thậm tệ hơn.” Câu cuối giọng cô rất nhỏ.

Trương Mặc Vân là ai, con trai ông chân trước vừa bước vào bệnh viện, thì ngay chân sau ông đã biết rất rõ tần tật mọi chuyện xảy ra hôm nay. Ông nhận ra đây là chính là cô bạn gái mà con trai đã đưa đến Thượng Hải vào hai tháng trước. Nhưng sau đó ông không còn thấy nữa, còn tưởng là hai đứa đã chia tay rồi. Không ngờ hôm nay con trai lại sẵn sàng mạo hiểm vì người ta như vậy. 

Mặc dù mọi việc bắt nguồn từ nhà Lý, nhưng Trương Mặc Vân vẫn mỉm cười với Trương Tĩnh Thiền: “Cháu gái rất dũng cảm, cảm ơn cháu.” Ngô Hinh Tuệ từ trước tới giờ vẫn luôn đồng tình với chồng. Mặc dù bà không thoải mái lắm khi thấy con trai bị đánh vì người con gái này, nhưng chồng không nói gì thì bà cũng không để ý lắm, huống hồ bà cũng thích cô bé này từ lần gặp lúc trước.

Ngô Hinh Tuệ kéo tay Trương Tĩnh Thiền, hỏi thăm tình hình nhà Lý, rồi hỏi anh có sợ không. Bà nhìn anh dáng người nhỏ nhắn gầy gò nhưng sống lưng lại thẳng tắp, khí chất, khiến bà càng yêu mến.

Trương Mặc Vân hỏi: “Cháu là bạn cùng lớp với A Thiền à?”

Trương Tĩnh Thiền nhìn khuôn mặt người bố hiếm khi nở nụ cười vui vẻ như vậy, khóe miệng anh khẽ nhếch lên nói: “Cháu 17 tuổi, đang học lớp 11.”

Trương Mặc Vân: “…”

Ngô Hinh Tuệ: “…”

Lý Vi Ý: Đúng là đứa con bất hiếu!

Đoàn người kéo Lý Vi Ý định rời đi, nhưng Lý Vi Ý vẫn còn thấp thỏm chuyện của Phúc Minh, nên cô kéo tay Trương Tĩnh Thiền nói: “Đi về cùng tôi nhé.”

Trương Mặc Vân và Ngô Hinh Tuệ đưa mắt nhìn nhau, những người khác đều giả vờ không có việc gì cố nhịn cười, có người nghĩ cậu ấm này vẫn ngông cuồng như xưa. 

Trương Mặc Vân chỉ đành nói: “A Thiền lại đây, bố nói với con vài lời.”

Lý Vi Ý đi cùng ông ra một bên, không hiểu chuyện gì nhìn ông. Khi nhìn thấy ánh mắt của cô, Trương Mặc Vân lại mềm lòng, cảm thấy con trai mình hôm nay yếu đuối lạ thường, chung quy vẫn chỉ là đứa trẻ, bị ông dọa sợ rồi nhỉ. Ban đầu ông định mắng một trận vì không biết giữ chừng mực, nhưng cuối cùng vẫn nói nhẹ nhàng: “Con có nghĩ đưa một cô bé vị thành niên về nhà, có vẻ không ổn lắm không? Người nhà cô bé cũng sẽ không yên tâm.”

Lý Vi Ý hùng hồn trả lời: “Bố nghĩ gì vậy, con có ngủ chung giường với cô ấy đâu, để một phòng khác cho cô ấy là được mà.” Cô nhíu mày, sau đó lấy tay ôm ngực: “Không được rồi bố ơi, hôm nay con thật sự sợ hãi, là cô ấy đã phi tới bảo vệ con. Nếu như không nhìn thấy cô ấy, thì trái tim con đau đớn, vừa nhắm mắt đã nhìn thấy cảnh tên côn đồ đá con! Bố dẫn cô ấy về nhà đi mà!”

Trương Mặc Vân: “…”

Ông hít sau một hơi, cuối cùng nghiêm khắc nói: “Không được! Làm càn!”

Lý Vi Ý ấm ức: “Bố…bố…” Cô lay lay cánh tay ông, “Bản thân cô ấy tự nguyện mà, bố để ý nhiều như thế làm gì? Không tin thì bố hỏi cô ấy đi.”

Trương Mặc Vân cảm thấy mình sắp lên cơn đau tim, nhưng lạ lùng thay, đối mặt với đứa con tranh cãi vô lý như vậy, ông vẫn không thể nổi giận, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Trương Tĩnh Thiền không thể nhìn tiếp được nữa, Lý Vi Ý có lẽ vì chuyện trong nhà cuối cùng cũng giải quyết xong mà mặt mũi phấn khởi, làm nũng van xin, lay qua lay lại tay ông ấy. Quan trọng là bây giờ cô đang ở trong cơ thể 1m82 của anh.

Trương Tĩnh Thiền bước đến, gật đầu với Trương Mặc Vân: “Cháu sẽ về nhà ngay, cháu muốn nói với anh ấy hai câu.”

Ánh mắt Trương Mặc Vân chợt lóe lên, cảm thấy tính cách cô bé này rất cứng cỏi, cảm giác hơi đáng ghét quen thuộc xuất hiện trong lòng ông. Ông chỉ “ừ” một tiếng, rồi nhường không gian cho đôi trẻ.

Trương Tĩnh Thiền: “Em về nhà trước đi, bây giờ cũng muộn rồi, mai tôi sẽ đến tìm em sớm.”

Lý Vi Ý: “Ừm…”

Trương Tĩnh Thiền vẫy tay, Lý Vi Ý lập tức cúi đầu tiến lại gần anh, anh nói khẽ: “Em tìm cách giữ chân ông ấy lại, sáng mai chúng ta sẽ ngả bài.”

Mắt Lý Vi Ý sáng rực, cô gật mạnh đầu.

Trương Tĩnh Thiền mỉm cười, không quan tâm bao ánh mắt xung quanh, anh giơ tay chạm nhẹ vào má cô rồi quay người rời đi.

Trương Mặc Vân đứng cùng với ban lãnh đạo cấp cao, ánh mắt sâu xa nhìn bọn họ, ông nói: “Hứa Dị, đưa cô bé về luôn đi.”

Trong tình huống náo nhiệt ban nãy, với tư cách là trợ lý kiêm Tổng giám đốc văn phòng, Hứa Dị từ đầu đến cuối mỉm cười đứng một bên, thỉnh thoảng nói thêm hai câu. Lúc này anh ta lấy chìa khóa xe, bước nhanh theo Trương Tĩnh Thiền và nói: “Cô Lý, tôi đưa cô về.”

Trương Tĩnh Thiền không dừng bước: “Không cần.”

Hứa Dị chỉ mỉm cười: “Đây là yêu cầu của Chủ tịch, hi vọng cô giúp đỡ để tôi hoàn thành nhiệm vụ.” Anh ta bước thêm hai bước vượt lên trước mặt Trương Tĩnh Thiền, đẩy cánh cửa kính cho anh rồi đi trước dẫn đường.

Trương Tĩnh Thiền nhìn anh ta trong bóng tối, mặc vest đi giày da, nho nhã lịch sự và khéo léo đúng mực. Xét một cách công bằng, anh từ trước tới giờ không hề có ác cảm với Hứa Dị. Thậm chí anh lúc 19 tuổi, còn có phần nào ngưỡng mộ Hứa Dị. Anh ta tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng trong top 5, tự mình khởi nghiệp kiếm được những đồng tiền đầu tiên. Sau đó dưới sự giới thiệu của người khác và lời mời nhiệt tình của bố anh, Hứa Dị quả nhiên lựa chọn đến làm việc ở tập đoàn Phúc Minh, kể từ đó không ngừng thăng tiến. Nếu Phúc Minh không xảy ra chuyện, dựa vào sự yêu quý và trọng dụng của bố anh, anh ta ít nhất cũng được làm Phó Tổng giám đốc và nắm được cổ phần thích đáng. Tuy nhiên, người như anh ta sớm muộn gì cũng sẽ thoát ra tự lập nghiệp, vỗ cánh bay xa.

Sau khi Phúc Minh sụp đổ, Hứa Dị cũng không thừa dịp bỏ đá xuống giếng, càng không nản chí, mà đi du học đánh bóng tên tuổi. Sau đó anh ta trở về nước, một mình thành lập tập đoàn Mộc Thần, trở thành nhân vật có một không hai trong giới kinh doanh tại tỉnh.

“Cảm ơn.”

Hứa Dị: “Cảm ơn gì chứ, A Thiền giống như em trai của tôi vậy.”

Trương Tĩnh Thiền chỉ mỉm cười không nói gì.

Lên xe, Trương Tĩnh Thiền khá im lặng, còn Hứa Dị thì nói chuyện phiếm với anh vài câu, chẳng hạn như học trường nào, áp lực học tập lớn không, vết thương trên mặt đau không. 

Trương Tĩnh Thiền trả lời ngắn gọn từng câu hỏi.

Một lúc sau, Hứa Dị cũng im lặng.

Đến trước nhà Lý, Trương Tĩnh Thiền mở cửa xe rồi nói: “Tôi đi đây.”

Hứa Dị gật đầu, nhìn anh đi vào ngôi nhà đơn sơ, đến khi đèn nhà được bật lên, anh ta mới quay xe.

Khi lái xe rời khỏi khu nhà, Hứa Dị lại quay đầu nhìn nhà Lý một lần nữa, lông mày nhíu chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.