A Thiền - Đinh Mặc

Chương 6: Thất bại thảm hại (2)



Công việc không thuận lợi, làm không tốt thì bị sa thải; chuyện yêu đương thì không cần nói nữa; hiện tại ngay cả người thân nhất của cô, bị bạo hành gia đình, bị đe dọa, cô cũng không làm được gì.

Rõ ràng cô chưa từng làm sai điều gì.

Lý Vi Ý nằm sấp một lúc rồi lại đạp chân phát tiết một hồi, sau đó ngồi bật thẳng dậy, khuôn mặt đầy kiên quyết.

Suy sụp cái gì chứ, đủ rồi, phát tiết lâu như vậy đủ rồi.

Ngày mai, cô phải chăm chỉ làm việc, nỗ lực thể hiện, cho dù đến giây phút cuối cùng, cô cũng không từ bỏ cơ hội giữ lại việc làm;

Tiếp theo là đồ tồi Tạ Tri Lộc, từ nay về sau không được nhớ đến anh ta nữa, cắt đứt hoàn toàn. Đây rõ ràng là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu, cô cũng không bị lỗ gì, dù sao thì dáng người anh ta đẹp, tính tình cũng biết nhẫn nhịn. Cô là hoa khôi anh ta lại là nam thần, coi như cô cũng chiếm được hời đi.

Cuối cùng là chị gái.

Cuối tuần này cô sẽ về nhà tùy cơ ứng biến, dù là kiểm tra vết thương, hay thuê luật sư, hay cưỡng ép đưa chị gái và cháu gái về Tương Thành, tất cả mọi việc đều do con người quyết định. Cô sẽ dốc hết sức đưa chị gái thoát khỏi bể khổ.

Ngày hôm sau, thời tiết âm u.

Lý Vi Ý trải qua buổi sáng bình lặng. Mọi người trong công ty ai nấy đều bận rộn, gió bão ập đến nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Khi ăn trưa, chị Chu lộ rõ vẻ ngại ngùng, an ủi Lý Vi Ý vài câu, nói rằng mọi thứ vẫn chưa có kết luận.

Đến tối, Lý Vi Ý cố tình không mang công việc về nhà làm như mọi khi, mà vẫn ngồi lại công ty trước sự chứng kiến của mọi người, cố gắng tăng ca.

Đến tận hơn 9 giờ tối, mọi người đã về gần hết, Lý Vi Ý mới lết thân thể mỏi mệt xuống tầng.

Trên bầu trời mây mù dày đặc, ngoài trời lất phất mưa phùn, đêm khuya vắng lặng, lạnh lẽo hiu quạnh. Lý Vi Ý bị kích thích bởi không khí lạnh và ẩm ướt, có cảm giác muốn buông thả bản thân. Cô không muốn về nhà, vì vậy đi bộ trên con đường ven sông.

Thời tiết xấu, bờ sông chẳng có mấy người. Lý Vi Ý kéo cổ áo sát lên phía trên, chầm chậm bước đi. Nhìn phía xa xa trong làn mưa phùn, ánh đèn trên cầu vượt bắc qua dòng sông trông đặc biệt dịu dàng, vài chiếc thuyền đang di chuyển chầm chậm trên sông Tương. Còn phía bên kia của cô, cách một con đường là vài tòa nhà cao tầng khu Tài chính, ánh đèn mờ ảo. Lý Vi Ý đờ đẫn đứng nhìn, bỗng nhiên cô thoáng thấy vài bóng người từ trong nhà hàng cao cấp bước ra.

Không thể trách cô lại chú ý đến mấy người đó, bởi vì người đi đầu không ai khác chính là cựu thái tử tập đoàn Phúc Minh. Đó chính là người mà cô từng nhìn thấy một lần trước đây, người đàn ông với khoản nợ 1 tỷ tệ. Điều kỳ lạ là, Lý Vi Ý rõ ràng chỉ gặp anh một lần cách xa vài chúc mét, vậy mà chỉ liếc một cái đã nhận ra anh. Anh đi giữa đám đông, trông có vẻ khác biệt với những người khác.

Họ đi đến bãi đỗ xe bên đường.

Lý Vi Ý không tiếp tục nhìn nữa.

Mưa ngày càng rơi nặng hạt, Lý Vi Ý kéo mũ áo gió lên, cô vẫn không muốn đi về nhà. Phía trước có vài bậc thang gỗ chống ẩm, hướng ra mặt sông, nước sông nhẹ nhàng chảy. Lý Vi Ý cũng không quan tâm đến những vũng nước ở bậc thang, đi qua đó ngồi xuống, nơi này cách mặt nước chưa đến 30 cm.

Cô ngồi ngẩn ngơ ở đó.

Phía bên cạnh có người đi qua, có người dừng lại, Lý Vi Ý không hề để ý.

Đúng lúc đó, điện thoại đột ngột reo lên, là bố Lý gọi tới.

Lý Vi Ý uể oải nghe máy: “Alo bố?”

Giọng bố Lý như bị gió nuốt chửng, im lặng vài giây, ông mới nói::”Vi Ý…” Ông lại nghẹn ngào: “Chị con… chị con…” ông gào khóc.

Lý Vi Ý cứng đờ như khúc gỗ, đầu lưỡi cứng ngắc, cô hỏi::”Chị con… làm sao?”

“Hiểu Ý chết rồi! Con bé chết rồi…” bố Lý không thể nói được nữa, ông khóc lớn.

Mắt Lý Vi Ý mờ đi, toàn thân cứng như sắt, nhưng giọng nói lại bình tĩnh kì lạ: “Chị ấy chết như thế nào? Bị Chu Chí Hạo giết sao? Bác sĩ đã kết luận là tử vong rồi sao ạ?”

“Không, không phải… Con bé sáng sớm hôm nay đã đưa Nữu Nữu qua chỗ bố mẹ… Buổi tối, bố mẹ mới nhận được thông báo từ cảnh sát, nói con bé… dùng dao giết Chu Chí Hạo, rồi nhảy lầu tự tử… Hu hu hu, con gái tôi nhảy lầu, Hiểu Ý của tôi… Lẽ ra lúc đó bố nên nghe lời con, không nên tin thằng khốn Chu Chí Hạo, hôm qua đáng lẽ phải đón con bé về, aaaaa… Cuộc sống của con bé đã không thể tiếp tục từ lâu rồi, tại sao chúng ta không nhìn thấy chứ…” Tiếng kêu khóc của bố Lý giống như dã thú. 

Lý Vi Ý lấy tay che miệng, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô nhìn con thuyền trên mặt nước phía xa, tại sao những con thuyền đó lại không chạy đến trước mặt cô?

Hóa ra, đây chính là quyết tâm của chị gái cô.

Chị cô không muốn tiếp tục sống như một con chó nữa. Giết Chu Chí Hạo, cho dù phải đánh đổi mạng sống của mình cũng không để con gái cũng không rơi vào tay hắn. Vẹn cả đôi đường.

Điện thoại đã ngắt từ lâu, mưa ngày càng rơi nặng hạt, cách không xa có người lẳng lặng đứng cầm ô nhìn về phía này. Lý Vi Ý cúi xuống, vùi đầu vào hai cánh tay, khóc không thành tiếng. 

Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ vài phút, có lẽ chỉ là vài chục giây, tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên trong màn mưa. Lý Vi Ý như một cái xác không hồn, run rẩy bấm nút nghe. 

Giọng nói buồn bã của chị Chu truyền đến: “Vi Ý, chị nói với em này, em cần phải chuẩn bị tâm lý trước, chị nghe được từ tin nội bộ, em… có tên trong danh sách* rồi.” 

(*danh sách bị sa thải)

Lý Vi Ý: “Vâng.”

Chị Chu nghe giọng điệu cô không ổn lắm: “Em đang ở đâu? Em vẫn ổn chứ?”

“Em vẫn ổn, chị Chu, cảm ơn chị.”

“Không sao không sao, chị em mình là quan hệ gì chứ. Em gái, em sớm tìm chỗ làm mới đi, trước khi bị sa thải thì từ chức nghe có vẻ tốt hơn, công ty cũng sẽ có bồi thường…”

“Vâng, em còn có việc, em cúp máy trước.”

Lý Vi Ý nhìn phía trước nhưng dường như không thể thấy gì cả. Vài phút sau, cô bỗng phản ứng lại, cầm lấy điện thoại mở vài app nhưng mà bây giờ đã quá muộn, tàu cao tốc và xe buýt về quê đều hết, cô chỉ đặt vé xe lúc 8 giờ sáng mai.

Cô đặt điện thoại xuống, Lý Vi Ý lại vùi đầu vào cánh tay, nước mắt vẫn chảy không ngừng.

Cho đến khi, một chiếc ô đen xuất hiện trên đầu cô, mưa gió lập tức bị ngăn cách, còn có hơi thở lạ lẫm của ai đó tiến lại gần.

Lý Vi Ý từ từ ngẩng đầu lên, người đàn ông với khoản nợ 1 tỷ đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn cô. 

Bộ vest cùng dáng vẻ hiên ngang, anh hơi nhíu mày, đôi mắt đen láy sâu thẳm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.