A Thiền - Đinh Mặc

Chương 67: Giận sôi máu (1)



Lý Vi Ý rất tức giận, nhưng không hiểu vì sao mũi cô lại chua xót. Còn có thêm nhiều cảm xúc lẫn lộn khác, giống như đổ nhầm cả lọ gia vị vào lòng cô vậy.

Cô nói: “Trương Tĩnh Thiền, chuyện bạn trai không thể cưỡng ép được. Hơn nữa, hiện tại trên danh nghĩa tôi vẫn là bạn gái của Hứa Dị, anh không được hôn tôi.”

Sắc mặt Trương Tĩnh Thiền lạnh xuống, tay anh vừa đặt lên tấm kính phía sau Lý Vi Ý, thì cô đã trốn về ghế xô pha, tìm một góc ngồi rồi quay đầu không nhìn anh.

Trương Tĩnh Thiền chậm rãi đút tay vào túi quần, cũng đi tới và ngồi xuống vị trí cách cô một chút rồi nói: “Ở đây không có chuyện của anh ta. Dòng thời gian này đã bị xáo trộn, mối quan hệ của hai người không có giá trị.”

Lý Vi Ý nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có giá trị hay không cũng không phải do anh quyết định.”

Ngay khi vừa thốt ra lời này, cô bỗng cảm thấy áp suất người bên cạnh giảm đi đáng kể.

Lý Vi Ý lại thấy hơi căng thẳng trong lòng. Cô lén lút nhìn trộm, thấy anh đan hai tay vào nhau, tỳ cánh tay lên đùi, lưng cong xuống, ngẩng đầu nhìn về hướng khác, cũng không hề nhìn cô.

Lý Vi Ý cố lấy can đảm: “Ơ hay, rốt cuộc anh có ý gì?”

“Ý anh là gì, em không hiểu sao?”

Lý Vi Ý nhảy dựng lên: “Tại sao tôi phải hiểu? Trước đây chúng ta cũng chưa từng… chưa từng…” Mặt cô đỏ bừng.

Trương Tĩnh Thiền đã hôn cô, thái độ cũng đã thể hiện rõ, trái ngược với cô, anh rất bình tĩnh. Anh thậm chí còn rót trà cho hai người, rồi đặt nhẹ ấm trà xuống và nói: “Chưa từng làm gì? Chưa ôm hay chưa nắm tay? Ở năm 2014 em đã coi anh là cái gì mà hết ôm ấp rồi bồng bế. Bây giờ hôn cũng hôn rồi, em định chối bỏ trách nhiệm sao?”

Lý Vi Ý thở hổn hển chỉ về phía anh: “Trương Tĩnh Thiền, anh đang ăn vạ đấy.”

Anh mỉm cười vô hại.

Lý Vi Ý cuối cùng không thể mắng thêm điều gì nữa, mặt đỏ bừng, rồi cúi đầu ngồi xuống. Cả hai im lặng một lúc, Trương Tĩnh Thiền nhìn về phía trước hỏi cô: “8 năm tràn ngập biến số. Anh bảo em để lại lời nhắn, rốt cuộc em có để lại không?”

Lý Vi Ý trả lời chậm rì rì: “Tôi chỉ để lại hai câu, đừng đổi số điện thoại và… đối xử tốt với Trương Tĩnh Thiền.”

Trương Tĩnh Thiền trầm mặc vài giây, giọng điệu dịu đi: “Vậy tại sao em lại đổi số?” 

“Chương trình khuyến mãi sim mới của China Unicom * quá hấp dẫn, nên tôi nhất thời không kiềm chế nổi…”

* China Unicom (China United Network Communications Group) là nhà khai thác viễn thông nhà nước Trung Quốc.

Trương Tĩnh Thiền quay mặt ra chỗ khác, Lý Vi Ý nghe thấy hô hấp của anh nặng nề hơn, hai bàn tay cũng nắm chặt. Lý Vi Ý chỉ muốn chui xuống sàn nhà. Một lúc sau, anh mới quay lại, nhìn thẳng về phía trước.

Anh chầm chậm nói: “Anh không trách em, là lỗi của anh. Trước khi rời khỏi năm 2014, đáng ra anh nên nạp 200 nghìn tệ tiền điện thoại cho em mới phải. Do anh không phòng bị trước.”

Lý Vi Ý kéo tay áo anh: “Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi…” 

Anh nhìn tay cô, Lý Vi Ý lập tức rút tay về.

May mắn là Trương Tĩnh Thiền vẫn giống như trước đây, giận dỗi xong là thôi, anh không tiếp tục châm chọc chuyện đổi số điện thoại nữa, mà chuyển sang nói móc lời nhắn thứ hai cô để lại: “Câu sau cũng viết quá mơ hồ, khó trách em không kiềm chế được bản thân.”

Lý Vi Ý: “…”

Sau khi ý Vi Ý bị anh phê bình một lúc lâu, cộng thêm ba nụ hôn khiến não cô hỗn loạn như vũng bùn. Cuối cùng não cô đã hoạt động bình thường, hùng hồn hỏi anh: “Còn anh thì sao? Chẳng lẽ anh chỉ để lại một lời nhắn, mà 8 năm không yêu đương và đợi tôi chắc?”

Anh không nói gì nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.

Trái tim Lý Vi Ý đập “thịch” một cái, buột miệng nói: “Không lẽ đây chính là việc kích động mà anh nói sao? Nhưng lúc đó chúng ta vẫn chưa… không đáng để anh…”

“Đáng hay không đáng anh tự biết.” Trương Tĩnh Thiền ngắt lời cô, “Trước tiên giải quyết vấn đề này đã, em lập tức chia tay anh ta. Đây là sai sót của dòng thời gian, hãy để mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó.”

Lý Vi Ý bỗng nhiên không lên tiếng, cả người dường như ỉu xìu xuống.

Sau đó cô nghe thấy giọng anh dần cứng đờ: “Em… không đồng ý?”

“Không phải…” Lý Vi Ý cúi đầu, “Trương Tĩnh Thiền, anh không hiểu cảm giác của tôi. Người ở bên cạnh anh ấy vừa giống như tôi, lại không phải tôi. 8 năm qua, anh ấy luôn bên cạnh tôi, tất cả mọi chuyện, tôi đều nhớ rất rõ ràng. Anh ấy không phải là người không liên can gì. Hơn nữa, anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Một người bạn trai như vậy tôi không thể chỉ trích được gì. Nếu tôi mà đá anh ấy như vậy, thì quá là tệ bạc. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, anh đợi tôi bình tĩnh, sắp xếp lại, để giải quyết theo cách ổn thỏa nhất. Chuyện này giống như tôi đang ngoại tình, tôi không thể làm như vậy.”

Căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.

Một lúc sau, Trương Tĩnh Thiền nói: “Lý Vi Ý, em tính như vậy là không công bằng với tôi. Trong dòng thời gian này, em ở bên anh ta trước. Nhưng nếu tính tổng tất cả dòng thời gian thì rõ ràng chuyện của tôi và em xảy ra trước.”

Lý Vi Ý ngẩng đầu lên:  “Dù vậy nhưng mà… rõ ràng giữa chúng ta vẫn chưa xảy ra gì cả.” 

Trương Tĩnh Thiền nhìn thẳng phía trước, từ từ ngồi thẳng lại, nói: “Em nghĩ vậy sao? Trong lòng em, giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì?”

Lý Vi Ý không thể nói nên lời.

Thấy cô không giấu nổi sự lúng túng, tâm trạng Trương Tĩnh Thiền dịu hơn chút, vừa định mở miệng thì nghe thấy cô nói: “Nhưng mà Trương Tĩnh Thiền, tôi chưa từng nghĩ tới việc ở bên anh.”

Vẻ mặt Trương Tĩnh Thiền sững sờ. Lần này, có vẻ như anh đã bị lời nói của cô làm cho cứng đờ, ngồi im bất động.

Lý Vi Ý nhìn vẻ mặt của anh, trong lòng cảm thấy buồn bã, nhưng cô vẫn nói ra suy nghĩ thật lòng của mình: “Tôi thừa nhận, một người đàn ông như anh rất có sức hấp dẫn với phụ nữ. Thời gian ở cạnh anh, tôi cũng rất vui vẻ, nhưng anh không thể quên rằng, hai chúng ta đã ở trong một hoàn cảnh đặc thù, hoán đổi linh hồn, phải trở thành cộng sự của nhau. Nếu không có sự kiện này, chúng ta hoàn toàn không cùng một thế giới, anh cũng tuyệt đối không cân nhắc ở bên tôi. Đôi lúc, con người ở trong hoàn cảnh khó khăn, nếu có một người bạn đồng hành, thì sẽ vô thức trở nên thân thiết, dựa dẫm vào nhau. Có lẽ… sẽ nhầm lẫn cảm giác ấm áp này với tình yêu. Tôi và anh đều cần phải tỉnh táo hơn, tránh sau này phải hối hận.” 

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng lại nhận ra nơi đó rất u buồn, như một trận mưa trong trời đêm tối đen, không thể nhìn rõ được. 

Anh nói: “Đây là suy nghĩ của em? Chuyện giữa anh và em… chỉ để sưởi ấm, tìm kiếm cảm giác an ủi?”

Lồng ngực Lý Vi Ý như bị khối đá đè nặng lên, cô trả lời: “Tôi không biết.” Tôi cũng không biết, anh có như vậy không. 

Trương Tĩnh Thiền cười khẩy, lại là nụ cười tự giễu như thể mọi thứ đều là vô nghĩa. Anh nghĩ hóa ra mình hoàn toàn không hiểu rõ Lý Vi Ý, cô trông có vẻ ngây thơ, mềm yếu và dễ xúc động. Nhưng nếu thật sự muốn chiếm trọn trái tim của cô, cô sẽ càng nhạy cảm và cứng rắn, tự bao bọc bản thân mà không chừa một kẽ hở nào.

Hóa ra chỉ có một mình anh, tự mình rung động, không muốn chống cự. 

Lý Vi Ý thực sự không thể chịu đựng được bầu không khí như này, cũng không thể chịu đựng được vẻ mặt của anh, cô cúi đầu nói: “Hay là chúng ta đừng nói những chuyện này nữa, nói chuyện chính trước. Lần sửa đổi này đã thành công rồi, vấn đề của chúng ta đều được giải quyết. Tiếp theo, có phải chúng ta nên tìm ra thủ phạm, ngăn chặn vụ tai nạn rồi chấm dứt vòng lặp không?”

Trương Tĩnh Thiền im lặng một lúc, tất cả cảm xúc bộc lộ bên ngoài đều đã được anh thu lại, quay trở về con người điềm tĩnh, ít nói. Anh không nhìn cô nữa, hai người rõ ràng ngồi rất gần nhau, nhưng lại như xa cách tám trăm mét.

“Vòng lặp chưa kết thúc, anh còn phải quay lại một lần nữa.” Anh nói.

“Tại sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.