A Thiền - Đinh Mặc

Chương 68: Giận sôi máu (2)



Anh cười mỉa mai: “Em không xem tin tức cũ à? Không biết tại sao anh phải quay lại?”

Lý Vi Ý nhỏ giọng: “Không phải, tôi có tìm kiếm nhưng mới chỉ xem qua thôi. Sáng nay tôi hoảng quá.” 

Anh không nói gì, cầm lấy điện thoại, lướt đến một tin tức và đặt vào chỗ giữa hai người trên xô pha.

Lý Vi Ý cầm lên xem, mắt trợn to kinh hãi.

Lịch sử lại thay đổi.

Ngày 25 tháng 7 năm 2014, Trương Mặc Vân đã được phát hiện tử vong trong một căn biệt biệt thự khác, nguyên nhân cái chết là do dùng thuốc quá liều. Nghe nói ông chết trong tư thế nhục nhã, toàn thân trần truồng, xung quanh hỗn độn. Bên cạnh ông lúc đó còn có Lưu Doanh – Tổng giám đốc Marketing của tập đoàn. Dựa theo lời khai của Lưu Doanh, hai người đã ngoại tình hơn 1 năm, đêm đó Trương Mặc Vân uống rất nhiều rượu, rồi dùng quá liều thuốc kích dục, dẫn đến đột ngột tử vong.

Cảnh sát cũng từng nghi ngờ Lưu Doanh, nhưng không có bằng chứng nào chứng minh là cô ta bỏ thuốc, cùng với việc giám định pháp y không tìm thấy bất kỳ dấu vết thương tích bên ngoài cơ thể ông, cuối cùng Lưu Doanh được kết luận vô tội và được thả ra.

Tuy nhiên, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Trương Mặc Vân lúc còn sống, Phúc Minh cầm cự được thêm 2 tháng, cho đến lúc sắp phá sản, vào đầu tháng 9 năm 2014, hợp đồng tương lai đậu tương ảm đạm suốt nửa năm bỗng đột ngột tăng vọt trong một đêm, tăng liên tục trong nhiều ngày đạt đến mốc cao nhất trong lịch sử.

Một tin tức chấn động nổ ra, Trương Mặc Vân trước khi chết đã mua hợp đồng tương lai đậu tương lên tới 90 triệu. Trong một đêm, Phúc Minh đã trả hết tất cả số nợ, khiến giới kinh doanh kinh hoàng. 

Sau đó, Phúc Minh tan đàn xẻ nghé, Trương Tĩnh Thiền lúc đó vẫn còn là sinh viên đại học năm ba, anh đã đứng ra nắm quyền kiểm soát những bộ phận còn lại, cũng chính là tiền thân của Huy Tụy.



Lý Vi Ý vẫn đang kinh hoàng, Trương Tĩnh Thiền lại mở một tin tức khác, trên đó ghi rằng nửa tháng sau khi Trương Mặc Vân qua đời, Đội trưởng đội hình sự Đinh Trầm Mặc phụ trách điều tra vụ án này đã gặp phải tai nạn ô tô, dẫn đến tử vong. 

Lý Vi Ý: “Anh nghi ngờ…”

“Nếu nguyên nhân cái chết là lý do khác thì có thể lý giải được. Ngoại tình? Hay là Lưu Doanh? Điều đó hoàn toàn không có khả năng. Bố anh là một doanh nhân xuất thân từ nông dân, từng là nhà thầu, về các phương diện khác có thể hơi lỗi thời, mắt nhìn người cũng có vấn đề. Nhưng ông ấy chưa từng làm ra bất kì chuyện gì có lỗi với mẹ anh. Hơn nữa, cái chết của Đinh Trầm Mặc cũng quá trùng hợp.”

“Phúc Minh… có nội gián?”

Trương Tĩnh Thiền gật đầu: “Lúc đó bố anh muốn kiểm toán, thanh lý, chắc chắn đã động đến lợi ích của kẻ đó. Hắn ta lợi dụng Lưu Doanh để giết bố anh.”

Tâm trạng Lý Vi nặng nề: “Vậy chúng ta nên làm gì đây?”

“Dựa theo quy luật, chúng ta xuyên không lần nữa, thời gian sẽ đẩy lùi về 2 tháng sau, tức là tháng 7 năm 2014, lúc đó bố anh vẫn chưa chết. Miễn là trong vòng 3 ngày, chúng ta giúp ông ấy tóm được nội gián, lịch sử sẽ thay đổi.”

Lý Vi Ý lập tức gật đầu: “Được, tối nay chúng ta đi. Tuy nhiên, theo kinh nghiệm trước đây, tài xế gây tai nạn có thể phải đợi đến vài ngày sau mới xuất hiện.”

Trương Tĩnh Thiền không nói gì.

Trong đầu Lý Vi Ý lóe lên suy nghĩ, cô nắm lấy cánh tay anh và nói: “Anh nói xem, liệu tài xế đó có phải chính là nội gián hại bố anh không?”

Trương Tĩnh Thiền rút cánh tay ra khỏi tay cô và trả lời: “Tạm thời còn quá sớm để nói về điều này.”

Lý Vi Ý ngượng ngùng bỏ tay xuống.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại trong túi cô vang. Cô lấy ra nhìn, Trương Tĩnh Thiền cũng liếc nhìn, hai người đều nhìn thấy cái tên trên màn hình.

Lý Vi Ý ngẩng đầu lên, mắt cô va phải mắt Trương Tĩnh Thiền. Cô chỉ cảm thấy rất xấu hổ, không suy nghĩ gì trực tiếp cúp máy.

Sắc mặt Trương Tĩnh Thiền vô cảm, quay đi chỗ khác.

Kết quả chuông điện thoại vẫn kêu liên tục, không buông tha cô.

Lý Vi Ý đỏ mặt, cầm điện thoại đi sang một bên. May mà phòng làm việc đủ rộng, cô đi tới một góc đằng xa.

Cô nhỏ giọng trả lời: “Alo?”

Giọng nói dịu dàng của Hứa Dị truyền tới: “Tiểu Ý, sao lâu vậy mới nghe máy? Em đang ở đâu?”

“…Tôi đang ở triển lãm tranh, xung quanh quá yên tĩnh, không tiện nghe điện thoại.”

“Hóa ra là thế. Buổi trưa em ăn một mình thì ăn gì?”

“Thì… ăn qua loa gì đấy.”

Hứa Dị khẽ thở dài: “Anh đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng ăn linh tinh, ăn đồ ăn có dinh dưỡng vào. Có cần anh đặt nhà hàng giao đồ ăn tới không?”

“Không cần không cần! Tôi đang ở cùng mấy họa sĩ, chắc một lúc nữa ăn chung. Anh thì sao? Sắp phải đi ăn trưa rồi đúng không? Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, còn phải xem triển lãm tiếp.”

Ở đầu dây bên kia, Hứa Dị vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng, đang dựa lưng trên ghế, từ từ mở mắt ra. Gương mặt anh cười nhưng giọng nói lại hàm chứa ý cười: “Sao cứ có cảm giác em xua đuổi anh thế, chỉ muốn nhanh cúp máy thôi sao?”

“Tôi không có!” Lý Vi Ý phủ nhận, “Chỉ là đang mải ngắm tranh quá.”

“Vậy thì em bỏ những bức tranh đó xuống trước, nói chuyện với bạn trai một lúc đã. Tiểu Ý, buổi họp sáng nay làm anh hao tổn tâm trí, anh rất mệt.”

Lý Vi Ý: “Vậy anh phải nghỉ ngơi đầy đủ, sức khỏe là vốn liếng của mỗi người, ăn đồ ăn dinh dưỡng vào, rồi ngủ trưa nữa.”

Anh khẽ cười, nói: “Được rồi.”

Lý Vi Ý muốn cúp máy nhưng không tiện nhắc lại lần nữa, cô đành im lặng. Anh ta cũng im lặng một lúc, rồi nói: “Hôn anh một cái, Tiểu Ý.”

Lý Vi Ý hiện tại không muốn nghe thấy từ “hôn” chút nào, cô lén lút liếc trộm Trương Tĩnh Thiền ở cách đó không xa. Nhưng không ngờ, người này không còn cúi đầu nữa, mà đang ngồi khoanh tay trên ghế, dựa vào xô pha nhìn ngẩng đầu nhìn thẳng cô.

Giống hệt như bị bắt gian tại trận vậy.

Lý Vi Ý ngay tức khắc sợ hết hồn, vội vàng quay người, đưa lưng lại phía anh, giọng nói nhỏ hết cỡ: “Tôi đã nói là có họa sĩ khác ở bên cạnh, không tiện đâu.”

Ở đầu dây bên, Hứa Dị đã ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén, một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm lên tấm hình chụp chung của hai người, ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô trên tấm ảnh, dịu dàng dỗ ngọt: “Từ bao giờ em lại quan tâm đến ánh mắt của người khác thế? Vào bữa tiệc cuối năm ở trụ sở tập đoàn, ai là người chủ động hôn anh trước mặt hàng trăm người?”

Lý Vi Ý: “…Là tôi, phụ nữ rất dễ thay đổi.”

Anh bật cười thành tiếng, nhưng lại nói: “Tiểu Ý, bắt đầu từ sáng nay em đã không tập trung rồi, luôn trốn tránh anh. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Có phải anh đã đắc tội bạn gái ở chỗ nào mà không biết không?”

“Không có! Thật sự không có! Anh nghĩ nhiều quá rồi!” Lý Vi Ý lại phủ nhận.

Hứa Dị thở dài, nói: “Thôi được rồi, gặp nhau rồi nói. Tối nay tài xế đến đón em, đừng quên.”

Lý Vi Ý dừng một lúc, rồi nói: “Chuyện là…xin lỗi, tối nay tôi đột nhiên có việc gấp, không thể đến được. Anh hủy đặt chỗ ở nhà hàng đi, tôi xin lỗi!”

Đầu dây bên kia im lặng.

Lý Vi Ý nắm chặt điện thoại, liếc nhanh phía đằng sau, tư thế của Trương Tĩnh Thiền không hề thay đổi, vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Lý Vi Ý cảm thấy sau gáy tê cứng vì bị anh nhìn chòng chọc, nghĩ thầm chuyện gì thế này, làm cô giống như đang đùa giỡn với hai sếp lớn cùng một lúc vậy.

“Em có việc gì gấp?” Hứa Dị hỏi cô, giọng bình thản.

Lý Vi Ý nhanh trí mở miệng trả lời: “Anh có nhớ giáo sư Trương ở Học viện Mỹ thuật không, ông ấy vừa gọi cho tôi, bảo tối nay đến nhà ông ấy ăn cơm, nói chuyện tham gia cuộc thi Họa sĩ trẻ BJ. Việc này rất quan trọng, tôi phải nương theo lịch trình của giáo sư, không thể để giáo sư phải theo lịch trình của tôi được.”

“Là như vậy à.” Giọng điệu Hứa Dị hiểu ra, “Được rồi, sự nghiệp của em là quan trọng nhất, anh sẽ bảo người hủy chỗ.” 

Lý Vi Ý: “Xin lỗi anh.”

Anh im lặng một lúc, rồi nói: “Hôn anh một cái, thì tha thứ cho em.”

Lần này Lý Vi Ý không thể từ chối thêm lần thứ hai được, quá cứng nhắc sẽ rất kì quái. Trong nháy mắt, cô nhớ lại rất nhiều lần trước đây, khi Hứa Dị đã trở thành doanh nhân thành đạt trong giới kinh doanh, anh ta vẫn nói chuyện với cô theo kiểu dịu dàng, dính người như này qua điện thoại. Anh ta không hề cảm thấy ấu trĩ mà thậm chí còn rất thích thú. 

Một cảm giác cay đắng và đau nhói trào dâng trong lòng, Lý Vi Ý ngẩn người, cô ý thức được đây là phản ứng cảm xúc của cơ thể này. Trong lòng cô càng cảm thấy áy náy hơn bao giờ hết, cố gắng kiềm chế cảm xúc đó, rồi nhanh chóng hôn một cái vào điện thoại.

Hứa Dị bên đầu dây kia cười khẽ, cũng hôn vào máy, khàn giọng nói: “Anh yêu em.”

Lý Vi Ý lập tức lớn tiếng: “À, đây đây, gọi tôi sao? Tôi đến ngay đây. Tôi cúp máy trước, nói sau nhé.”

Cô cúp máy, thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm xúc chân thực kia vẫn rất rõ ràng, vẫn tiếp tục làm loạn trong lòng cô. Điều này khiến cô rất ủ rũ, lặng lẽ quay đầu lại, bỗng thấy Trương Tĩnh Thiền từ ghế xô pha đứng phắt dậy, đi ra khỏi phòng làm việc, bóng dáng trong bộ vest lướt nhanh qua, đóng sầm cửa lại.

Lý Vi Ý: …

Anh đã nghe thấy nụ hôn qua điện thoại kia.

Chắc chắn 100%.

Con người với tính cách điềm tĩnh, kiềm chế như anh, chỉ khi nào giận sôi máu mới đóng sầm cửa mạnh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.