A Thiền - Đinh Mặc

Chương 76: Manh mối mới (1)



Lý Vi Ý mở mắt, nhìn thấy bầu trời trong sạch như được đã được gột rửa. Ánh nắng chói chang khiến cô dùng mu bàn tay che mắt. 

Trong lòng trống rỗng.

Tuy nhiên người như cô, sau khi khóc và suy nghĩ kỹ xong, sẽ trở nên thông suốt, không còn rối rắm nữa. 

Nếu không thì làm sao cuộc đời có thể tiến về phía trước được?

Cô nhìn Trương Tĩnh Thiền đang ngồi bên cạnh, sắc mặt tĩnh lặng, giống như đắm chìm vào việc lái xe vậy. Dường như anh hoàn toàn không nghe thấy tiếng động nhỏ của cô lúc tỉnh dậy.

Lý Vi Ý nhìn vết máu ở khóe miệng anh, khẽ hỏi: “Chỗ đó… anh hết đau rồi nhỉ?”

Anh im lặng vài giây, rồi trả lời một tiếng “ừm”.

Lý Vi Ý nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe: “Đến Tương Thành rồi sao? Tôi ngủ lâu quá. Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

Trương Tĩnh Thiền nhìn thẳng phía trước, chỉ liếc cô một cái. Dáng vẻ bình tĩnh thoải mái của cô lúc này, trong mắt Trương Tĩnh Thiền lại mang một hàm ý khác. 

Lúc nãy cô còn khóc nức nở trong giấc mơ vì một người đàn ông khác, bây giờ có lẽ cô đang cố che giấu, giả vờ trước mặt anh. 

Trương Tĩnh Thiền cảm thấy như bị cô gái này cắn mạnh vào trái tim mình, nhưng cô vẫn vô tư mà không hề buông ra. 

Mười ngón tay anh càng siết chặt vô lăng, gân tay anh hiện rõ.

“Anh đưa em về nhà trước, địa chỉ nhà em ở đâu?”

Lý Vi Ý ngỡ ngàng: “Tại sao tôi phải về một mình?”

Anh nhìn thẳng về phía trước: “Việc phía sau, một mình anh lo được rồi.”

Lý Vi Ý im lặng một lát rồi nói: “Anh dựa vào đâu mà không cho tôi đi?”

Một tay Trương Tĩnh Thiền dựa lên cửa xe, một tay lái xe, trả lời: “Dựa vào việc em ở cạnh anh thêm một khắc nữa thôi, anh sẽ không buông tha cho em.”

Lý Vi Ý không thể cất lên lời.

Sau đó cả hai im lặng suốt quãng đường đến nhà ở hiện tại của Lý Vi Ý. 

Trương Tĩnh Thiền mở khóa cửa xe, không động đậy, cũng không nói gì.

Lý Vi Ý cúi gằm mở cửa xe, một chân bước xuống đất, rồi quay đầu lại: “Trương Tĩnh Thiền, anh không thể công tư phân minh được sao? Tôi đi cùng, anh cũng có thêm trợ thủ.

Trương Tĩnh Thiền cúi đầu tắt máy, hơi ngả người ra sau, nói: “Quả thực anh không phân biệt rõ ràng bằng em.”

Lý Vi Ý: “…”

Cô đứng ngoài xe, còn anh ngồi trong xe, cả hai im lặng một lúc, cô nói: “Trương Tĩnh Thiền, anh có thể đừng nói chuyện với tôi như vậy được không?”

Anh ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, nói: “Anh không có ý gì khác, nếu trong lòng em chỉ coi chuyện giữa chúng ta là cộng sự dễ hợp dễ tan, thì một mình anh vẫn có thể tự xử lý được mọi việc, thực sự không cần lúc nào cũng phải để em đi cùng.” 

Lý Vi Ý: “Tôi không nghĩ về anh theo hướng như vậy.”

Trương Tĩnh Thiền quay đầu nhìn cô, giống như muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Lý Vi Ý đi về phía khu nhà được hai bước, nhưng vẫn không nhịn được quay lại, đi nhanh về phía xe và nói: “Anh thực sự không cần phải giận dỗi, người Hứa Dị thích không phải là tôi, mà là Lý Vi Ý trong không gian thời gian này. Những lời đó là của anh ấy dành cho cô ấy, không phải dành cho tôi.”

Một tay Trương Tĩnh Thiền đặt lên vô lăng, quay đầu nhìn cô: “Vậy còn em? Em có thể phân biệt rõ ràng mình và cô ấy không?”

Lý Vi Ý khựng lại, trả lời: “Tôi hiểu rõ mình đang làm gì.”

Trương Tĩnh Thiền nghiêng đầu cười, một nụ cười vô cùng lạnh nhạt và bình tĩnh, anh nói: “Tất cả đều là người trưởng thành, anh không bốc đồng, cũng không giận dỗi. Anh cảm nhận được, em có chút tình cảm với anh. Nhưng tình cảm đó, không đủ để em hạ quyết tâm ở bên anh. Từ sau khi Hứa Dị đột nhiên nhảy ra giữa chừng, thì chút tình cảm đó càng không thể so được với tình cảm bao nhiêu năm của hai người.”

Lý Vi Ý theo phản xạ muốn nói không phải như vậy, nhưng lại không biết phải định nghĩa mối quan hệ giữa cô và Trương Tĩnh Thiền ở hiện tại như nào. Trong mắt Trương Tĩnh Thiền, sự do dự của cô chính là bị anh nói trúng tim đen. Anh khởi động xe, hai tay nắm chặt vô lăng, nhìn thẳng phía trước, Lý Vi Ý lùi lại một bước theo bản năng, anh dừng lại một chút, rồi quay sang nhìn cô, ánh nhìn đó khiến tim Lý Vi Ý hẫng một nhịp.

“Kiếp này, nếu anh nhất định phải có được em, thì Hứa Dị cũng không làm gì được. Nhưng Lý Vi Ý à, anh thấy như vậy không có ý nghĩa gì.” Anh bình tĩnh nói, “Nếu em thực sự vẫn còn luyến tiếc anh ta, chúng ta… bỏ đi.”

Lý Vi Ý đờ đẫn, anh đã nhấn chân ga lái xe đi.

Bốn ngày tiếp theo, Lý Vi Ý ở nhà chị gái, cô không muốn một mình đối mặt với Hứa Dị. Tuy nhiên, Hứa Dị cũng không đến tìm cô. 

9 rưỡi tối mỗi ngày, Trương Tĩnh Thiền đều đến đón cô đúng giờ, hai người sẽ đợi đến 12 giờ đêm tại ngã tư xảy ra tai nạn xe. Hai người nói chuyện rất ít, Trương Tĩnh Thiền luôn bận việc công ty, mang theo laptop hoặc nghe điện thoại. Cuối cùng anh cũng giống một ông chủ trẻ tuổi của công ty niêm yết, uy nghiêm, bình tĩnh, ung dung và luôn cân nhắc từng tình huống, điều hành mọi việc.

Lý Vi Ý hiểu rằng, chỉ cần Trương Tĩnh Thiền muốn, chỉ một bước quay đi là anh đã có thể rời xa cô, rất xa.

Lý Vi Ý cảm thấy vô vị, nên cô cũng mang theo bảng vẽ, liên tục vẽ trong khoảng thời gian chờ đợi chán nản. Cô vẽ ngã tư định mệnh đó, vẽ ánh đèn mờ sắp lụi tàn, đôi lúc cũng vẽ vài cảnh trên đường phố.

Có một lần Trương Tĩnh Thiền đột nhiên quay đầu nhìn bức tranh của cô, làm cô giật mình che lại ngay, anh nhìn cô một cái rồi không nói gì.

Trong khoảng thời gian đó, Lý Vi Ý đã gửi tin nhắn cho Hứa Dị, cô đã soạn rất lâu.

“Hứa Dị, tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Chúng ta không hợp nhau, tôi cũng không thích anh nữa, chúng ta chia tay đi, rất xin lỗi.”

Hứa Dị cách cả một buổi mới nhắn lại: “Đừng nói lung tung, mấy ngày nay anh khá bận, cuối tuần tới đón em.”

Lý Vi Ý: “Tôi đã quyết định nghiêm túc, tôi muốn chia tay anh.” 

Hứa Dị: “Mỗi lời anh nói với em cũng đều nghiêm túc.” 

Sau đó Lý Vi Ý gửi thêm vài tin nhắn nữa, nhưng đều không có phản hồi.

Buổi tối một ngày nọ, Lý Vi Ý lướt xem trang bạn bè, thấy thư ký của Hứa Dị đăng một bức ảnh, hóa ra mấy ngày này anh ấy thật sự đang bận việc, đàm phán thành công hợp tác chiến lược với một thương hiệu nổi tiếng của Âu Mỹ. Kèm theo là bức ảnh chụp chung bữa tiệc chúc mừng hợp tác của hai bên, lộng lẫy hoành tráng, mọi người đều trang phục sang trọng, duy chỉ có ông chủ điềm đạm nho nhã, vẻ mặt trầm tư cầm ly rượu đứng giữa, được mọi người vây xung quanh.

Lý Vi Ý nhìn một lúc, rồi thở dài.

Trùng hợp lúc đó, thư ký nhắn tin cho cô: “Vi Ý, tôi đánh liều hỏi một câu, hy vọng cô đừng để bụng… Cô và sếp, gần đây có phải hai người cãi nhau không?”

Lý Vi Ý không muốn nói chi tiết với cô ấy: “Cũng bình thường.”

“Nhưng sếp gần đây hơi lạ, phát cuồng với công việc, mỗi ngày đều làm việc tới đêm khuya, chúng tôi đều hoảng sợ quá. Mọi người đều đoán hai người xảy ra chuyện gì đó rồi, bởi vì mỗi lần hai người cãi nhau, sếp lại như vậy. Nhưng lần này, có vẻ rất nghiêm trọng.”

“Cô cũng biết mà sếp còn trẻ đã mắc bệnh dạ dày, xương cổ cũng không tốt. Cô có thể khuyên sếp một chút được không?”

“Thật ra bọn tôi đều rất ngưỡng mộ cô đấy, thành thật mà nói, tôi làm công việc này, đã từng gặp rất nhiều sếp giàu có, chỉ có sếp Hứa luôn giữ mình trong sạch suốt bao nhiêu năm, chỉ có mình cô ở bên cạnh anh ấy. Không còn người đàn ông nào tốt hơn anh ấy nữa đâu, cả công ty đều mong chờ sớm được uống rượu mừng cưới của hai người nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.