Trương Tĩnh Thiền ngồi bên cạnh cô, nhìn màn hình máy tính một lúc, ánh mắt anh lại dừng trên người cô. Rõ ràng đó là ngoại hình của thân thể anh, nhưng anh lại giống như nhìn thấy một cô gái mảnh mai và hoạt bát. Đôi khi cô nắm chặt tay phải, áp lên môi, nhìn chằm chằm vào màn hình suy tư; lúc thì cắn đầu bút bi, nhìn xuống trang giấy, rồi lại xoay bút trong tay; lúc thì nhíu mày gõ nhanh bàn phím, ánh mắt sáng ngời tập trung.
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô một lúc lâu, cầm lên hồ sơ nhân sự của tập đoàn và tài liệu của công ty con, ngồi yên lặng bên cạnh xem. Trong lúc đó, điện thoại của anh kêu lên một tiếng, anh nhìn thoáng qua rồi đặt xuống
Mãi cho đến 10 giờ, Trương Tĩnh Thiền mới bỏ tài liệu xuống, vỗ nhẹ vai Lý Vi Ý: “Anh phải về rồi.”
Lý Vi Ý vẫn đang lẩm nhẩm: “Ừ… ừ.” Cô quay đầu lại tiếp tục làm, Trương Tĩnh Thiền nắm vai cô, xoay người cô lại. Cô nhíu mày không vui: “Sao vậy? Anh đừng làm gián đoạn suy nghĩ của em.”
Trương Tĩnh Thiền chỉ vào đồng hồ treo tường: “Em đã làm việc liên tục cả buổi chiều và buổi tối rồi, nghỉ ngơi đi, mai tính tiếp.”
Lý Vi Ý: “Ừ, được rồi, em làm thêm một lúc nữa rồi ngủ, vẫn chưa mệt lắm.”
Trương Tĩnh Thiền để điện thoại ra trước mặt cô: “Có người nhắn tin, em xem trả lời thế nào.”
Lý Vi Ý nhìn nội dung, não cô đột nhiên căng thẳng, cuối cùng rời sự chú ý từ đống số liệu tài chính sang chỗ khác.
Đó là tin nhắn của Hứa Dị: “Vi Ý, tuần này bọn em thi xong rồi nhỉ? Thứ ba tuần tới có một họa sĩ khá nổi tiếng mở triển lãm ở trung tâm nghệ thuật, bạn anh cho anh hai vé, cậu ấy là cựu sinh viên của trường Mỹ thuật mà em muốn vào, có muốn đi cùng anh không? Em có thể trao đổi với cậu ấy.”
Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền trừng mắt nhìn nhau.
Cô cầm điện thoại, nói: “Không đi, đương nhiên là không đi rồi, không phải em đã nói là sẽ cắt đứt đoạn tình cảm sai lầm này sao?” Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi nhắn tin: Cảm ơn anh, tôi không đi. Anh Hứa Dị, hiện tại tôi không có ý định hẹn hò…
Cô còn chưa nhập tin nhắn xong, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên cạnh: “Anh Hứa Dị? Hiện tại không có ý định?”
Lý Vi Ý giật mình ngẩng đầu lên: “Không phải anh cũng gọi anh ấy như vậy sao?”
Trương Tĩnh Thiền chỉ mỉm cười nói: “Trả lời như thế không được, không phải trước đây em cũng từ chối anh ta như thế sao? Lòng dạ anh ta thâm sâu, có thể đợi em được.”
Lý Vi Ý: “Điều này cũng đúng…” Cô nghĩ một lúc, rồi xóa đi gõ lại: “Tôi không có cảm giác gì với anh…”
“Chưa đủ kiên quyết.”
Lý Vi Ý ném điện thoại xuống bàn: “Thế theo anh phải trả lời thế nào?”
Trương Tĩnh Thiền đặt một tay lên mặt bàn cạnh cô, ngón tay gõ nhẹ: “Thật sự muốn để anh trả lời?”
Lý Vi Ý: “…” Tại sao cảm giác như cô bị lôi vào tròng vậy?
Cô nói: “Anh trả lời đi, để em xem.”
Trương Tĩnh Thiền cầm lấy điện thoại, gõ phím rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã gõ được vài dòng chữ…
Lý Vi Ý: …
Người này đã suy nghĩ cách trả lời từ trước rồi!
“Xin lỗi, tôi và A Thiền quay lại với nhau rồi, tôi vẫn thích anh ấy. Anh ấy sẽ không vui khi thấy chúng ta tiếp xúc, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”
Lý Vi Ý nắm lấy ngón tay anh: “Như vậy, không ổn đâu…”
Trương Tĩnh Thiền nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh dường như có mang theo sức hút mê hoặc, anh nói: “Anh hiểu Hứa Dị, chỉ có cách này, mới có thể làm anh ta hoàn toàn từ bỏ. Cũng có phải thật sự muốn em ở bên anh từ năm 17 tuổi luôn đâu.”
“…”
Lý Vi Ý nhìn tin nhắn đó, chậm rãi buông tay anh. Nếu cô không quyết đoán thì lại càng rối tung, bây giờ Hứa Dị mới theo đuổi cô được hai tháng, chưa tiếp xúc nhiều, tình cảm hoàn toàn không sâu đậm. Trương Tĩnh Thiền nói đúng, thẳng thừng như vậy ngược lại sẽ càng tốt cho Hứa Dị.
Lý Vi Ý tự mình nhấn nút gửi.
Trương Tĩnh Thiền đã đoán đúng.
Sau đó Lý Vi Ý lại xem lại tin nhắn hai tháng trước, mỗi lần cô uyển chuyển từ chối, Hứa Dị lại giống như chưa từng nghe thấy, vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ với cô, khiến cô không biết phải làm sao.