A Thiền - Đinh Mặc

Chương 86: Bọ ngựa bắt ve sầu (3)



Lưu Doanh cười hòa giải: “Ôi trời, lão Trình sao anh lại nói mấy chuyện không may thế làm gì, sống chết cái gì, không đến mức đó đâu. Không phải sếp Trương không tra ra được cái gì sao?”

“Nhưng cuối cùng Phúc Minh cũng sẽ bị phá sản thanh lý! Những khoản đó không thể che giấu được!” Trình Xuyên nghiêng người về phía trước, đôi mắt lạnh lẽo hung ác đằng sau tấm kính, “Tôi đã nghe được tin, lần này Trương Mặc Vân đi Bắc Kinh đã liên hệ với vài đội kiểm toán nước ngoài. Ông ta chuẩn bị 90 triệu tệ đó để làm gì cũng không nói với ai cả, rõ ràng là muốn đá Phúc Minh để ăn riêng. Chỉ cần ông ta thở một hơi, sẽ quay lại trừng trị kẻ phản bội! Tôi thậm chí cảm thấy, ông ta đã bắt đầu nghi ngờ mấy người chúng ta rồi!”

Những lời này khiến Lưu Doanh và Trương Phượng Minh đều im lặng.

Trương Phượng Minh bỗng nhiên vỗ mạnh lên đùi nói: “Ôi trời, lần trước phanh xe hỏng ấy, nếu ông ta không phản ứng nhanh như vậy thì tốt biết mấy.”

Lưu Doanh nói: “Hai người thật sự muốn sếp Trương chết à? Thật ra ông ấy vẫn luôn đối xử tốt với chúng ta mà.”

Hai người đàn ông đều im lặng một lúc, Trình Xuyên chậm rãi nói: “Ông ta vẫn chưa chết thì phải làm sao? Bây giờ chưa tra ra được chẳng qua là do trước đây ông ta quá tin tưởng chúng ta thôi. Phượng Minh anh cũng hiểu rõ tính cách ông ta đấy, còn nham hiểm hơn cả sói. Nếu ông ta phát hiện ra chúng ta đâm lén sau lưng, thì cho dù có phải đồng quy vô tận ông ta cũng sẽ liều chết với chúng ta.”

Trương Phượng Minh gãi đầu nói: “Nghĩ cách khác đi, lần trước vẫn còn mềm lòng, chỉ muốn làm ông ta bị thương nặng hoặc tàn phế không thể xử lý công việc thôi, ai ngờ vận may lớn như thế, chỉ bị trầy xước da. Lão Trình, anh thông minh, nghĩ xem nên làm như nào đi.”

Trình Xuyên rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước: “Chuyện này tôi đã bàn bạc với Doanh Doanh rồi, chỉ cần cô ấy chịu hy sinh chút thanh danh, để Trương Mặc Vân chết trên giường cô ấy. Trước đây hai người cũng từng có tin đồn tình ái, liên quan đến quan hệ nam nữ. Thêm cả vấn đề của Phúc Minh đang rất nhạy cảm trong giới lãnh đạo tỉnh thành, chỉ cần có đầy đủ bằng chứng, cảnh sát sẽ nhanh chóng kết thúc vụ án.”

Sắc mặt Lưu Doanh thờ ơ, không nhìn ra là đang tán thành hay phản đối. 

Trương Phượng Minh: “Nhưng phải làm như nào đây? Khó qua mắt cảnh sát lắm.”

Lưu Doanh đứng dậy, rót hai cốc trà nóng cho hai người và nói: “Em có ý kiến này, hai người thấy ổn không? Trước đây, có vài lần sếp Trương say rượu, đều do em đưa đến biệt thự ở Dương Hòe Lí để nghỉ ngơi. Căn biệt thự đó vẫn đứng tên ông ta, nhưng ông ta không biết, chắc là say rượu nên cũng không ấn tượng gì. Hay là làm ở đấy?”

Trình Xuyên nhìn chằm chằm cô ta: “Căn biệt thự đó đứng tên ông ta? Là em làm?”

Lưu Doanh mỉm cười: “Em làm đấy.”

Trương Phượng Minh cũng sung sướng: “Vậy nên mới nói lòng dạ đàn bà mới là đáng sợ nhất. Đã sớm giấu nghề rồi. Lưu Doanh, có phải em ghi thù Trương Mặc Vân luôn coi thường em, nên mới vắt kiệt tiền của Phúc Minh phải không?

Lưu Doanh đi tới, hôn lên miệng ông ta, nũng nịu nói: “Em cần gì ông ta? Em có anh là đủ rồi.”

Trình Xuyên bật cười. Lưu Doanh cũng cười khanh khách, lại đi đến trước mặt Trình Xuyên, dặt mông ngồi lên đùi ông ta, hai người hôn nhau cuồng nhiệt một lúc lâu. Còn Trương Phượng Minh chỉ cười như không cười nhìn họ, như thể đã quá quen với cảnh tượng này.

Ba người lại bàn bạc kế hoạch hành động chi tiết, thậm chí bao gồm cả những lời của Lưu Doanh để kích thích, làm nhục Ngô Hinh Tuệ – mẹ của Trương Tĩnh Thiền. Chỉ cần bà ta tin chồng đi ngoại tình, con trai Trương Tĩnh Thiền vốn đã có quan hệ không tốt với bố, đến lúc đó nhà tan cửa nát, còn ai muốn đào sâu vào vụ án nữa?

Lý Vi Ý nghe mà trong lòng tức run, càng khó tưởng tượng nổi tâm trạng của Trương Tĩnh Thiền khi chính tai nghe thấy những lời này.

Trương Tĩnh Thiền đứng im như pho tượng. Có một khoảnh khắc, Lý Vi Ý vuốt nhẹ lên má anh, cuối cùng nhận thấy sự ẩm ướt từ khóe mắt anh.

Lý Vi Ý cảm thấy trái tim mình cũng bức bối như bị bóp nghẹt.

Ba người bàn bạc xong, cuối cùng cũng rời đi.

Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý chui từ góc sau tủ ra, Lý Vi Ý lập tức nắm lấy tay anh, nhìn sắc mặt của anh và nói: “Anh đừng buồn, hôm nay đến đây một chuyến là chúng ta đã thật sự nắm được ưu thế rồi. Kế hoạch hành động, thời gian và địa điểm của bọn chúng vẫn như cũ, lần này chúng không thể hãm hại được bố anh được! Chúng ta về báo với bố anh, với năng lực của ông ấy, chắc chắn có thể xử lý được bọn chúng! Nói với Đinh Trầm Mặc nữa, bảo là chúng ta nghe lén được, đến lúc đó đội trưởng Đinh mai phục, tóm gọn bằng chứng, tội giết người không thành cũng đủ để bọn chúng đi tù mọt gông!”

Mắt Trương Tĩnh Thiền vẫn đỏ hoe, trong mắt chứa đầy oán hận. Nhưng gương mặt anh rất bình tĩnh, nhìn Lý Vi Ý, rồi từ từ lấy ra một chiếc bút ghi âm trong túi.

Lý Vi Ý cũng nhìn chằm chằm vào chiếc bút ghi âm đó, rồi chầm chậm ngước lên, ánh mắt hai người giao nhau.

Lý Vi Ý ôm chầm lấy cổ anh, cả người giống như con bạch tuộc khổng lồ bám chặt lấy anh, vui mừng khôn xiết ôm anh quay loạn xạ.

Trương Tĩnh Thiền để mặc cô làm loạn, nắm chặt bút ghi âm và mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.