A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 20: Sao lại khóc (1)



Trong cung đều có quy định, bất cứ cung nữ nào đủ hai mươi lăm tuổi đều có thể rời khỏi hoàng cung, những người chưa đủ tuổi mà muốn đi, thì nhất định phải có sự kiểm tra đối chiếu của thái giám tổng quản trong cung mới được.

A Uyển chưa đủ tuổi, về chuyện này Vệ Thái phi đã sớm có kế hoạch, trước đây khi bản thân được sủng ái, ở trước mặt tiên đế cũng rất có tiếng nói, bất kỳ nô tài hay đại thần nào phạm lỗi có bà ra mặt thì hình phạt sẽ nhẹ hơn vài phần, bà là một nữ nhân thông minh, nhìn người rất chuẩn, khi mở miệng là muốn cầu tình, như Hứa Nghiên Hành, hay như nội quan Thượng Thanh Vân.

Phái người qua mời, qua lại vài câu, Thượng Thanh Vân liền gật đầu.

Dù sao cũng chỉ là một cung nữ ra khỏi cung, chuyện nhỏ này Thượng Thanh Vân cảm thấy cũng không khó xử lý, còn sảng khoái trả được ân nghĩa năm xưa, ông ta cũng coi như giải quyết được một chuyện.

“Nương nương ngài cứ yên tâm, đảm bảo sẽ làm cẩn thận, Thái hậu nương nương bên đó ngài cũng không cần lo lắng, vừa khéo trong cung sắp có một đợt cung nữ được thả ra trước Tết, danh sách rất nhiều, Thái hậu lão nhân gia xem qua từng cái cũng mệt mỏi phải không?”

Việc làm thái giám thì đầu óc phải linh hoạt, miệng lưỡi khéo léo, Vệ Thái phi nghe vậy cũng hài lòng, “Hiện giờ cô nương nào mà không muốn tìm một người để sống cùng, nha đầu A Uyển kia ngày nào cũng nghĩ đến. Đã nói với bản cung, bản cung cũng không muốn giữ chặt không buông, cuối cùng lại phải phiền đến Thượng tổng quản.”

Thượng Thanh Vân cười nói, “Nương nương nhân từ, trong cung này dĩ nhiên không bằng bên ngoài, đều hiểu được, vậy thì cứ như vậy đi, ngày hai mươi lăm sẽ cho người ra khỏi cung, nương nương, chúng nô tài còn có việc, xin phép lui xuống trước.”

Tiễn Thượng Thanh Vân đi, chuyện ra khỏi cung coi như là ván đã đóng thuyền.

Nhoáng cái thời gian đã trôi qua, đến ngày sinh thần của A Uyển, sau khi qua sinh thần, ở trong cung thêm một đêm, ngày hôm sau sẽ ra khỏi cung.

A Uyển ơ trong phòng thu dọn đồ đạc, khi nàng đến không mang theo gì nhiều, giờ đi chỉ có vài bộ quần áo mà thôi.



Ra khỏi cung, chỗ tiêu tiền nhiều hơn, những năm qua Vệ Thái phi ban thưởng cũng đã tích góp được một hộp nhỏ, A Uyển lấy khăn quấn lại, rồi cho vào bao quần áo, nàng đi đến bên giường, với tay lấy ra khối bạch ngọc hồ ly dưới gối ra.

Cái này đã không còn mới nữa, viền đã bóng loáng, nhìn vào là biết là dấu vết do người thường xuyên sờ nắn lưu lại, sợi dây đỏ không mới không cũ, A Uyển vuốt ve sợi dây, như nhớ ra điều gì, mặt mày giương ý cười, rồi đeo nó lên cổ tay.

“A Uyển cô nương,” Lục Hà gõ cửa bước vào, “Nương nương gọi ngài qua đó.”

Hứa phủ.

Tiêu Sâm nửa cúi người theo sau một nữ nhân khí phái đoan trang, “Phu nhân, đại phu nói chỉ cần uống thuốc hai ngày là sẽ khỏi, ngài đừng lo lắng.”

Hầu phu nhân phiền muộn nhìn người nằm trên giường, từ sáng đến nay đã hai canh giờ, vẫn chưa tỉnh dậy, “Nếu chỉ là phong hàn, sao lại ngủ lâu như vậy?”

Tiêu Sâm vội vàng nói, “Có thể là đại nhân mệt mỏi, ngài không biết đó, việc triều đình nhiều lắm, kênh đào đóng băng, châu huyện mất mùa, aiz, nhiều không kể xiết, đại nhân mỗi ngày từ trong cung trở về, còn phải xử lý công vụ đến khuya.”

“Quả thật là không muốn sống nữa mà,” Hầu phu nhân tức giận, tuy vậy, giọng nói lại rất nhỏ, muốn mắng nhưng lại sợ làm phiền hắn nghỉ ngơi, cuối cùng đành xoay người ra khỏi phòng hắn, nói với Tiêu Sâm, “Thôi, cứ để hắn ngủ một lát, ta về phủ đây.”

“Tiểu nhân tiễn ngài.”

Tiễn Hầu phu nhân đi, Tiêu Sâm thở phào nhẹ nhõm, quay lại phòng Hứa Nghiên Hành, quả nhiên thấy đại nhân đã dậy, các tiểu nha hoàn đang giúp hắn chỉnh trang lại y quan.



“Đại nhân, nếu Hầu phu nhân biết ngài lại giả bệnh trốn ngài ấy, thì lại là tiểu nhân gặp xui xẻo.”

Hứa Nghiên Hành phất tay, bọn thị nữ lui ra ngoài, hắn nheo mắt, hỏi, “Hôm nay là ngày mấy?”

Tiêu Sâm đã nghẹn một buổi sáng, đúng lúc chờ cơ hội nói, hắn ta chớp thời cơ, “Đại nhân, hôm nay là ngày hai mươi bốn.”

Hứa Nghiên Hành đi đến bàn ngồi xuống, đóng quyển tấu chương lại, hắn im lặng một hồi, không biết đang nghĩ gì.

Tiêu Sâm cảm thấy có lẽ mình gợi ý còn chưa đủ, suy nghĩ một chút, đột nhiên ngộ ra, chẳng lẽ hắn ta đoán sai? Có thể đại nhân căn bản không để ý đến A Uyển cô nương, nếu không sao lại hoàn toàn không biết chuyện này, ngay cả hắn ta là thị vệ cũng biết, nhất thời lập tức cảm thấy hơi thất vọng, “Đại nhân, tiểu nhân xin phép lui xuống.”

Hứa Nghiên Hành nhìn tấu chương một lúc, rồi không còn kiên nhẫn để xem tiếp, những triều thần này thực sự cần phải chỉnh đốn lại, việc nhỏ ở các châu huyện mà cũng có thể viết thành tấu chương trình lên, huyện lệnh ở các châu huyện không phải ăn bổng ộc vô ích sao? Ngồi không bao lâu, hắn lại đứng dậy, hướng ra ngoài nói, “Chuẩn bị xe ngựa, bản quan muốn vào cung một chuyến.”

Vào đến cửa cung, Tiêu Sâm tiến lên mở cửa, “Đại nhân, đến nơi rồi.”

Hứa Nghiên Hành xuống xe, nhưng không đi về hướng ngự thư phòng, Tiêu Sâm đang chuẩn bị theo sau, không ngờ hắn lạnh lùng nói, “Đứng đây chờ.”

Từ trong điện Vệ Thái phi đi ra, A Uyển ôm một bộ quần áo màu đỏ, Vệ Thái phi nói là đã định để qua năm mới mới tặng, giờ đây đành phải tặng sớm hơn.

Ngày mai sẽ đi, giờ đây trong lòng không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy vắng vẻ, đối với cuộc sống sau khi ra khỏi cung cũng không có gì mong đợi, tựa như hết thảy mọi thứ chỉ là trần ai lạc định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.