A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 22: Nàng ở đâu (1)



Hai ngày sau.

Kể từ khi Hứa Nghiên Hành phụ chính tới nay, đám triều thần mỗi ngày đều cảm thấy như đi trên băng mỏng, lời nói và hành động càng trở nên cẩn trọng, sợ rằng một ngày nào đó làm hắn không vui, dẫn họa đến trên đầu mình, nhưng dù có giữ mình như vậy vẫn không làm hắn hài lòng, trước mặt Tiểu Hoàng đế, hắn vung ống tay áo, tiếp theo là một chồng tấu chương bay đến, đập vào mấy vị đại thần phía trước khiến bọn họ hơi run rẩy, trán đau nhức, nhưng không dám oán giận, một đám đều cúi thấp người hơn nữa.

Hứa Nghiên Hành chắp hai tay sau lưng, giọng lạnh lùng chất vấn, “Kênh đào Thanh Châu bị đóng băng, bản quan nhớ là đã trình lên từ đầu tháng rồi, Công Bộ, trước đây bản quan đã yêu cầu ngươi trong vòng nửa tháng phải tìm cách giải quyết, kết quả là nửa tháng sau bản quan lại thấy một tấu chương cùng nội dung như vậy sao? Nhóm thương nhân đang huyên náo không thôi, chỉ thiếu chút nữa là nháo vào bên trong hoàng thành này rồi.”

Công Bộ thượng thư vừa nghe thấy mình bị điểm danh, lập tức bước ra khỏi hàng quỳ xuống. Kênh đào Thanh Châu không có nhiều thương thuyền qua lại, huống chi trời lạnh đóng băng, Công Bộ không ai muốn đến đó, chỉ tùy tiện ra lệnh một hồi, không hỏi thêm nữa, cũng không biết tấu chương này ai đã trình lên, suy nghĩ một chút, nói, “Thái phó đại nhân, lúc ấy hạ quan đã nghĩ ra cách, chỉ là mấy ngày tuyết rơi, mặt băng vẫn chưa được đục ra, tuyết lại chất đống lên, hạ quan thực sự không còn cách nào, còn những thương nhân kia, đều là những kẻ thô lỗ không nói lý lẽ, để quan binh đuổi đi dọa nạt một chút thì tự nhiên sẽ thành thật.”

Hứa Nghiên Hành nghe ông ta nói năng bừa bãi, trầm giọng xuống, “Bản quan nghe nói người của Công Bộ tháng này đều ở trong nha môn, các ngươi đang ngủ đông sao? Hiện giờ quốc khố trống rỗng, sau khi khai xuân, các quân đội đóng ở biên cương theo lệ đều phải phát quân lương, số tiền này, các ngươi bỏ ra sao?”

Công Bộ thượng thư cúi đầu, giọng run rẩy nói, “Là hạ quan thất trách, là hạ quan thất trách.”

Hứa Nghiên Hành lạnh lùng quét mắt xuống.

Các đại thần khác bên dưới đều âm thầm hít một hơi, không dám động đậy.

“Một đám đều làm việc qua loa cho xong như vậy, chuyện lớn làm không xong, những chuyện nhỏ ở các châu huyện thì cũng phải báo lên hết, các bộ không phải ngay cả chút chuyện nhỏ cũng phải để bản quan quyết định sao? Nếu vậy, bản quan thấy vẫn nên thu hồi hết, tránh cuối cùng nuôi ra một đám vô dụng.”



“Thái phó bớt giận.” Các đại thần bị hắn nói đến mặt đỏ bừng, quỳ xuống đồng thanh kêu lên.

Hứa Nghiên Hành tiến lại gần long ỷ, cúi người, “Bệ hạ, ngài thấy chuyện này nên làm thế nào?”

Tiểu Hoàng đế khoát tay, “Hứa ái khanh cứ xử lý đi.”

Lúc này Hứa Nghiên Hành mới đứng thẳng dậy, đứng trên bậc cao, không nhanh không chậm nói, “Công Bộ thượng thư làm việc bất lực, lơ là nhiệm vụ, miễn chức Thượng thư, hơn nữa trong hai tháng tới, tự đi trông coi kênh đào Thanh Châu cho bản quan.” Hắn bước xuống, mắt nhìn những người khác, rồi tiếp tục nói, “Các vị đại nhân vừa rồi bị bản quan ném những tấu chương ấy, cần phải thu dọn cho tốt, tìm ra việc của mình, trong ba ngày nếu làm không xong, ai còn dám qua loa, thì trực tiếp bãi chức, nhân tiện, năm nay cũng không cần ăn tết, thu dọn hành lý đi cùng ông ta trông coi kênh đào đi.”

Một tràng lời này làm đám triều thần mặt mày tái mét, đồng thanh nói, “Hạ quan tuân lệnh, hạ quan tuân lệnh.” Nói xong liền phủ phục xuống đất, nhanh chóng lục tìm trong đống tấu chương lộn xộn.

Ra khỏi đại điện, thu thập xong đám đại thần, Hứa Nghiên Hành cảm thấy một hơi thở thông suốt, hắn đưa tay xoa xoa giữa trán, quay người đi về ngự thư phòng.

Trên đường đi qua Tàng sách cục, hắn nhìn thấy biển hiệu, sau đó đi vào, khiến cho tiểu thái giám đang ngủ gà ngủ gật bên trong lập tức tỉnh dậy, không hiểu sao Thái phó đại nhân lại đến đây, đây là nơi nào chứ? Các thái giám và cung nữ vào cung đều phải bị điều tra thân phận một lượt, ghi chép lại, gọi là danh sách, nơi này chính là quản lý danh sách của những cung nhân trong cung. Tiểu thái giám thấy hắn ánh mắt quét qua những giá sách, liền vội vàng hỏi, “Thái phó đại nhân, ngài muốn tìm ai? Nô tài sẽ đi tìm cho ngài.”

Hứa Nghiên Hành gõ gõ tay lên bàn, nói với hắn ta, “Một cung nữ tên là A Uyển, bản quan muốn xem danh sách của nàng ấy.”

“Ngài chờ một chút, nô tài lập tức đi tìm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.