A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 3: Rời cung? (1)



Hoàng thành Nghiệp Đô nghênh đón trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi lớn phủ lên mặt đất một lớp dày, mỗi bước chân đạp lên phát ra tiếng kêu lạo xạo.

Dưới bóng đêm bao trùm, hoàng cung một mảnh lạnh lẽo như băng, các thái giám cung nữ đang quét tuyết tích tụ trên bậc thềm, tay chân đều tê cóng.

Thật sự là cực kỳ lạnh lẽo, Lục Hà Lục Lan xoa tay, cúi người từ trong điện đi ra, thấy A Uyển đang quét tuyết bên ngoài, hai người vội vàng chạy lại cầm chổi, “A Uyển cô nương, để nô tì bọn ta làm, nương nương đã ngủ rồi, ngài về nghỉ đi, tối nay bọn ta sẽ canh giữ.”

A Uyển cũng không tiếp tục từ chối vòng vo với các nàng ta nữa, lúc này thật sự đã mệt mỏi, trước khi đi đã lôi ra một chiếc chăn mới từ trong tủ, bảo Lục Hà sau giờ Tý thì mang cho Vệ Thái phi.

Rửa mặt xong với nước ấm, nàng nhanh chóng nằm lên giường, trong chăn lạnh lẽo, cả người nàng cuộn mình lại bên trong, qua một lúc lâu mới duỗi thẳng tay chân đã tê cứng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cửa sổ vào phòng, tạo thành một tầng ánh sáng mờ ảo.

A Uyển thò đầu ra khỏi chăn, rồi lại thò tay vào gối, lấy ra một thứ, đó là một miếng bạch ngọc hồ ly có viền vàng, một sợi dây đỏ được tết tinh xảo xuyên qua lỗ nhỏ trên đầu hồ ly.

Nàng giữ nó ở ngực, trong đầu hiện lên một số chuyện, khóe môi hiện lên hai cái lúm đồng tiền lúc nông lúc sâu.

* * * * * * *

Hôm sau, trời chưa sáng A Uyển dã dậy sớm để đi tiếp hai người canh đêm, Vệ Thái phi đã quen để nàng hầu hạ gần bên, từ rửa mặt, mặc quần áo đến chải tóc đều không thể thiếu.

“A Uyển, ngươi nói An Vương đã đến Tấn Châu chưa?”

Hôm nay trời nắng, mặc dù vậy cũng không ấm hơn bao nhiêu, bên ngoài đang tan tuyết.

Nàng đi cùng Vệ Thái phi ra sân đi dạo, sân rất lớn, hoa cỏ cũng nhiều, chỉ là hầu hết đã héo úa, sự sống rất ít ỏi.

“Thái phi nương nương, hôm nay nếu chưa đến, thì ngày mai hoặc ngày kia cũng gần đến, nhất định sẽ đến, ngài đừng lo lắng.”

“Trễ một ngày, tâm trạng bản cung lại căng thẳng thêm một ngày.”



A Uyển đỡ bà ngồi xuống ghế trong đình, lại bảo Lục Hà mang một chiếc chăn nhỏ đến, trải lên đầu gối bà, “Hứa đại nhân không phải nói điện hạ sẽ an toàn đến Tấn Châu sao? Hắn chắc chắn sẽ không lừa ngài.”

“Ngươi nhưng lại tin hắn.” Vệ Thái phi yên lặng nhìn nàng một cái.

“Hôm ấy ngài trực tiếp bảo nô tì đi nói với Hứa đại nhân, chẳng phải cũng đã chắc chắn rằng hắn sẽ nhận lời sao? Mặc dù nô tì không biết trong đó có nguyên do gì, nhưng một khi ngài đã có sự tự tin, thì nô tì tự nhiên sẽ tin hắn.” A Uyển không chút hoang mang nói xong, thấy ánh mắt Vệ Thái phi đã dời đi, trong lòng mới thở phào, lại nhanh chóng thêm một câu khác, “Nương nương, An Vương điện hạ sẽ không có chuyện gì, ngài bây giờ hãy chăm sóc sức khỏe của mình, biết đâu sau này còn có thể gặp An Vương điện hạ.”

“Cũng chỉ có cái miệng nhỏ của ngươi biết an ủi người khác.” Vệ Thái phi cuối cùng cũng mỉm cười, bà đứng dậy, “Ánh nắng này khiến người ta buồn ngủ, bản cung vẫn là về trong phòng ngủ một chút.”

A Uyển tiến lại đỡ bà, “Nương nương, một lát nữa nô tì sẽ đi một chuyến đến ngự dược phòng, lần trước thái y đã cho phương thuốc, nhưng chưa thấy người bên đó mang đến.”

“Bọn họ đang xem sắc mặt người mà làm việc, mối quan hệ của bản cung với Thái hậu nương nương, bọn họ tự nhiên biết phải làm thế nào, ngươi đi sợ cũng vô ích.”

“Lần trước đi ngự thiện phòng, nô tì không phải cũng đã mang về cho ngài canh nhân sâm tươi sao? Ngài yên tâm, ngài là Thái phi, cho dù bọn họ âm thầm không gửi, nô tì đi lấy công khai, bọn họ cũng không dám nói gì.”

A Uyển dẫn theo Lục Hà đi cùng, thực ra là nàng cũng chỉ là an ủi Vệ Thái phi, có thể ngự dược phòng không dễ nói chuyện như ngự thiện phòng, nếu thật sự phải tranh luận, nàng cũng hơi lo lắng mình không ứng phó nổi, trước đây những gì nàng nói, các cung nhân còn coi trọng, giờ Vệ Thái phi đã thất thế, mọi người đang chờ xem bộ dáng nàng rơi vào cảnh khốn khổ.

Quả nhiên, vừa đến cửa ngự dược phòng, hai người đã bị thị vệ ở cửa chặn lại.

Lục Hà tính tình nóng nảy, thấy gấp gáp liền nói ngay nguyên do, “Bọn ta là người trong cung của Thái phi nương nương, trước đây đã lấy phương thuốc mà không lấy thuốc, hôm nay đến lấy một chút.”

Tên thị vệ kia châm biếm cười cười, “Thái phi nương nương gì chứ, chúng ta chỉ nghe nói đến Thái hậu nương nương, đi đi, đừng làm phiền viện sử làm việc.”

Lục Hà vừa nghe thấy giọng điệu hơi hung dữ của hắn ta, dù có gấp đến đâu cũng không dám mở miệng nữa, nàng ta kéo A Uyển lại, ra hiệu với nàng hay là về đi.

A Uyển nhíu mày, có lẽ cũng không ngờ Thái hậu lại làm rõ ràng như vậy, xem ra đã sắp xếp ổn thỏa trong các cục các viện của nội vụ phủ, nàng quay người lại, trong tay áo lấy ra chiếc lệnh bài mà Vệ Thái phi đã đưa cho nàng trước đó, giơ lên trước mặt hai tên thị vệ, sau đó hai người liền quỳ rạp xuống đất.

Đây là lệnh bài do tiên đế ban cho, có thể ra vào hoàng cung tùy ý, cũng có thể vào bất cứ nơi nào trong hoàng cung, nàng trước khi đến đã lưu ý, mang nó theo, không ngờ lại thật sự dùng đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.