A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 32: Biến sắc (1)



Ngày tết qua đi, thời tiết ấm lên rất nhanh, mỗi ngày đều có ánh nắng, ngay cả cành khô lá héo cũng bắt đầu nảy mầm.

Mùa xuân vừa đến, công việc triều đình lại nhiều lên.

Đếm lại, từng việc đều là đại sự, kiểm tra thương khách, điều động quân lương biên phòng, phiên vương tiến cống bẩm báo, tháng ba thi cử.

Đám quan lại chưa hưởng thụ được bao nhiêu ngày tết, đã bị Hứa Nghiên Hành triệu hồi về triều.

A Uyển thì lại nhàn rỗi hơn vài ngày, từ khi bị đưa về Hứa phủ, nàng liên tục bốn năm ngày không thấy hắn, bản thân cũng ở trong phòng lâu như vậy không ra ngoài, nàng vẫn đang tính toán xem mình nên báo chuyện rời khỏi ngõ Thanh Hoa như thế nào với Vệ Thái phi, xung quanh đều là người của Hứa Nghiên Hành, sau chuyện lần trước, trong phủ mỗi cánh cửa đều có người canh giữ, như vậy càng khó khăn hơn.

Nàng cầm một quyển sách ngồi trước bàn, không lâu sau đã muốn ngủ, mí mắt nặng trĩu, bên cạnh Hoa Linh thỉnh thoảng đánh giá nàng, đôi mắt đen, mũi thon gọn, đôi môi khéo léo, làn da trắng mịn, kết hợp lại thành một người đẹp nhưng không có tính công kích, đại nhân bỗng mang một nữ tử về, trước đây chưa từng có, nàng ta từng đoán có lẽ là người mà hắn mang về từ một quán hoa nào đó, bằng không thì cô nương nhà đàng hoàng sao có thể ở lại trong phòng của một nam nhân?

Nhưng cũng kỳ lạ, trong thời gian bận rộn này, đại nhân mỗi tối về nghỉ ngơi cũng không đến nhìn nàng một cái, trong lòng nàng ta không khỏi tính toán, giờ mình là thị nữ của A Uyển, sau này A Uyển thành phu nhân chính phòng, thì chẳng phải mình cũng theo đó mà được phúc sao? Nhưng lại nghĩ lại, hiện tại thân phận địa vị của người này không thể nào so được với phu nhân chính phòng, nhưng trước mắt xem ra, đại nhân đối đãi nàng là đặc biệt, thành hay không thì còn phải xem sau, giờ hầu hạ tốt là đúng.

Tiểu thị nữ trong lòng tính toán một phen, bên kia A Uyển đã nhắm mắt gục trên bàn.

"Cô nương," Hoa Linh hồi thần, phát hiện nàng đã ngủ, "Nô tì dẫn ngài lên giường ngủ, ở đây dễ bị cảm lạnh."

Nàng ta không dám nói to, thấy không gọi được nàng dậy, nghĩ một lát, đi lấy một chiếc áo choàng, quay lại thì thấy Hứa Nghiên Hành không biết từ lúc nào đã vào cửa.

"Đại nhân." Nàng ta còn định nói gì đó, nhưng Hứa Nghiên Hành đã giơ tay ngăn lại.

Hứa Nghiên Hành vẫy tay về phía nàng ta, bảo nàng ta lui ra.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hứa Nghiên Hành chậm rãi ngồi xuống bên bàn thấp, lúc này yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt của nàng, ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn chăm chú vào nửa bên mặt của nàng rất lâu.



Hôm nay, tấu chương từ Tấn Châu đã đến, An Vương Triệu Gia Du ít ngày sắp tới kinh đô, chuyện này nói lớn không lớn, dù sao Phan Vương cũng đã đến tuổi, là chuyện thường, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, vì Thánh thượng hiện tại còn nhỏ tuổi, tiên đế chỉ có hai đứa con này, khó mà đảm bảo không có lòng thần phục, lại nghe nói Lương Vương ở Định Châu lén lút có lui tới với Triệu Gia Du, vấn đề trong đó không đơn giản.

Đây là những điểm mà các đại thần quan tâm đến, nhưng Hứa Nghiên Hành lại quan tâm đến một chuyện khác.

A Uyển dịch tay, chuẩn bị thay đổi tư thế, Hứa Nghiên Hành nhân cơ hội, đưa tay vòng qua cánh tay nàng, tay kia ôm lấy dưới đầu gối nàng, ôm ngang người vào trong ngực. Năm đó lần đầu gặp nàng ở Giang Châu, nàng gầy gò da bọc xương, sau vài năm ở trong cung, nhìn có vẻ đầy đặn hơn nhiều, nhưng lúc này hai tay hắn nâng lên mới thấy nàng vẫn nhẹ như lông vũ, hắn nhíu mày bế nàng đến giường trong, đắp chăn mềm, ngồi một chút mới đứng dậy rời đi.

Bên ngoài phòng, Tiêu Sâm đang trêu chọc tiểu thị nữ kia, đang vui vẻ, chợt thấy bóng dáng Hứa Nghiên Hành, lập tức im bặt, vẫy tay với Hoa Linh rồi đi theo.

"Đại nhân, ngài muốn đi đâu? Tiểu nhân đi chuẩn bị kiệu."

"Bản quan nói muốn ra ngoài khi nào?"

"Tiểu nhân là không phải thấy ngài vừa từ trong phòng đó đi ra sao."

Tiêu Sâm rõ ràng giống như tiểu thị nữ, cho rằng Hứa Nghiên Hành chuẩn bị đưa A Uyển về, trước đây hắn đã đoán được tâm tư của đại nhân đối với A Uyển, dù có giả vờ không để ý, cuối cùng không phải là vẫn ra tay ư?

Hắn ta đang vui vẻ, bỗng nhiên bị Hứa Nghiên Hành đánh một cái vào đầu, lực lại mạnh, hắn ta ôm đầu, "Đại nhân, ngài động thủ vậy làm gì?"

Đến dưới Tây Nguyệt Các, Hứa Nghiên Hành ra lệnh, "Truyền lệnh xuống, bảo Lễ Bộ Trương thượng thư và Nguyên đề đốc của phủ Đề Đốc nhanh chóng đến đây."

Lần này đến không chỉ có An vương, từ khi triều Đại Nghiệp khai quốc đã phong hai vị vương khác họ, lần trước tiên đế qua đời còn vào triều, có lẽ thấy tân đế còn nhỏ tuổi, nhìn Hứa Nghiên Hành lại cảm thấy hắn còn non kém, nên không để ý, quay về đất phong, lại lén lút kết giao với Triệu Gia Du, bên ngoài thì vẫn yên ả, nhưng lần này đến chắc chắn không đơn giản như thế được.

Chuẩn bị trước khi đến phải làm tốt, hôm nay khi lâm triều đã căn dặn một phen, nhóm triều thần trong triều chắc chắn có vài người hiểu biết, mặt khác thì hắn vẫn phải âm thầm tính toán một phen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.