A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 36: Tự mình nghĩ (1)



Trời chưa sáng, A Uyển đã tỉnh dậy.

Thị nữ Hoa Linh lúc này đang nằm gục trên bàn tròn trong phòng, tay làm gối đầu, ngủ rất say.

Nàng thả nhẹ tay nhẹ chân sờ soạng bước ra ngoài, buổi sáng đầu xuân vẫn còn khá lạnh, nàng không nhịn được rùng mình một cái, sau đó dựa vào cửa ngách nghe ngóng.

Không lâu sau, nàng thấy Hứa Nghiên Hành mặc bộ triều phục màu đen khít vai eo, Tiêu thị vệ nhanh bước theo sát phía sau hắn, giờ này chính là canh giờ vào triều.

Khi cánh cổng Hứa phủ đóng lại, nàng mới thu hồi ánh mắt, quay người chạy về phía cánh cửa bên mà lần trước đã đi, vốn dĩ nàng không định lén lút ra ngoài như vậy, chỉ là thật sự không muốn chờ Hứa Nghiên Hành trở về phủ rồi cùng hắn ra ngoài, dù sao cũng chỉ là đến Vệ phủ, nàng tính toán, chỉ cần trở về trước khi Hứa Nghiên Hành về là được.

Ánh sáng còn sớm, gã sai vặt bên cánh cửa nhỏ đang say giấc nồng, A Uyển nhặt một viên đá dưới chân ném vào tường bên đó, không thấy động tĩnh gì, nàng mới từ từ mở cửa, cuối cùng cũng thuận lợi ra khỏi Hứa phủ.

Trên đường đi vừa chột dạ vừa lo lắng, hận không thể mọc ra nhiều chân hơn để ngay lập tức chạy đến Vệ phủ.

Vừa đi vừa chạy đến Vệ phủ, nàng tiến lên gõ cửa, một lúc lâu mới nghe thấy người canh cửa bên trong thấp giọng đằng hắng, giọng điệu có phần cẩn trọng hỏi, "Ai vậy? Hôm nay bản phủ không tiếp khách."

A Uyển nhíu mày, ngay lập tức nhận ra điều không bình thường, nàng vội nói, "Ta là A Uyển, có đồ cần giao cho Vệ đại nhân."

Cánh cửa lớn kêu kẽo kẹt mở ra.

Gã sai vặt gật đầu với nàng, sau đó dẫn nàng vào gặp Vệ lão gia.

Đi được một nửa, A Uyển dừng lại, quay người nói với gã sai vặt, "Ta nghĩ lại rồi, việc nhỏ này không cần làm phiền Vệ đại nhân, ngươi hãy đưa phong thư này cho người chuyển đến tay Thái phi nương nương là được."

Gã sai vặt không đưa tay ra, chỉ vươn cổ nhìn thẳng về phía sau nàng, rồi như được ra hiệu lùi sang một bên.

A Uyển nắm chặt phong thư trong tay, chậm rãi quay người nhìn sang.

Trời bắt đầu sáng dần, ánh sáng mờ mờ chiếu lên khuôn mặt người nọ, giữa mày và mắt có vài phần giống Vệ Thái phi, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc.



Nàng che miệng, đây không phải là An Vương Triệu Gia Du sắp đến Nghiệp Đô sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

"Sao, thấy bản vương mà ngạc nhiên đến ngẩn người rồi?" Triệu Gia Du không ngờ lại gặp nàng ở đây, đêm qua vội vã trở về, đã sai người đi hỏi thăm tình hình của nàng, không ngờ nàng đã ra khỏi cung, sau đó lại đi tìm nàng ở ngõ Thanh Hoa, nhưng một cặp huynh muội cho biết nàng đã vào phủ Thái phó, vốn đã định vài ngày nữa sẽ đến tìm nàng, không ngờ ngay lúc này lại gặp được nàng.

"Nô tì gặp qua điện hạ," A Uyển khẽ nói, giống như trước đây, hành vi và lời nói đều rất quy củ, "Không ngờ ngài lại trở về sớm như vậy."

Triệu Gia Du không đáp lại lời này, chỉ nói, "A Uyển, nàng theo bản vương đến đây." Hắn ta nói xong, nắm lấy cổ tay nàng muốn kéo đi chỗ khác, A Uyển sắc mặt hơi cứng lại, nàng vùng vẫy một chút, Triệu Gia Du mới có phần ngại ngùng buông tay.

"Điện hạ, nô tì đến đây là để làm việc, nếu ngài đã trở về, vậy nhất định sẽ có cơ hội gặp Thái phi, phong thư này xin làm phiền tới ngài vậy." A Uyển nhét phong thư vào tay hắn ta, "Nô tì phải đi rồi."

A Uyển không biểu lộ nhiều cảm xúc về việc hắn ta trở về, hiện tại nàng chỉ quan tâm đến một việc, đó là Hứa Nghiên Hành sắp tan triều, mà nàng phải trở về trước khi hắn về phủ.

Nghĩ đến đây, nàng cúi người hành lễ định rời đi.

Triệu Gia Du không dễ dàng để nàng đi như vậy, thấy người muốn đi, liền tiến lên nắm lấy khuỷu tay nàng, khẩn trương nói, "Bản vương không hiểu, sao nàng lại ở cùng với Hứa Nghiên Hành, nàng đã ra khỏi cung, hiện giờ cũng đã là thân tự do rồi."

A Uyển nhíu mày sâu hơn, "Đa tạ điện hạ đã quan tâm đến nô tì." Nàng cảm thấy có chút không kiên nhẫn, dù vậy, trên mặt vẫn là dáng vẻ khách khí.

"A Uyển, nàng đừng về Hứa phủ nữa, lần này bản vương trở về, chỉ muốn đưa nàng đến Tấn Châu, nơi đó phong cảnh rất đẹp, nàng nhất định sẽ thích." Triệu Gia Du nhìn vào mắt nàng, nhớ lại những ngày ở trong cung, hai người tuổi tác tương đương, hắn ta rất thích ở bên nàng, nàng làm việc chu đáo và cẩn thận, vốn định xin mẫu phi để mang nàng về, không ngờ lại bị mẫu phi từ chối thẳng thừng, lần này hắn ta không muốn buông tay nữa.

Thấy A Uyển hồi lâu không trả lời, sắc mặt nhạt nhòa, hắn ta nghĩ một lúc rồi nói tiếp, "Không phải nàng trách bản vương vì đã không nói với nàng khi rời đi chứ? Ngày đó ra đi vội vã, ngay cả mẫu phi bản vương cũng không kịp báo cho biết, nàng đừng tức giận."

A Uyển nở nụ cười, đối với An Vương, nàng không có ký ức sâu sắc gì, chỉ là từng hầu hạ Vệ Thái phi và ở bên hắn ta một đoạn thời gian, lúc đó nàng mới mười sáu. Sau này hắn ta cưới vương phi, nàng càng không dám lại gần, hắn ta rời khỏi Nghiệp Đô, nàng cũng không quá đau buồn, vì vậy nói, “Điện hạ, nô tì không nghĩ nhiều như ngài đâu, chuyện tức giận gì đó đều không có.”

Ánh mắt hắn ta sáng lên, “Vậy nàng có muốn theo ta về Tấn Châu không?”

“Nô tì không nói như vậy, điện hạ, nô tì thật sự phải đi rồi, cáo từ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.