A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 41: Hắn không được tự nhiên (2)



Chỉ là từ đó về sau, thái độ với nàng càng ngày càng lạnh nhạt một chút, một nữ nhân mà thôi, không cần hắn phải bận tâm, huống chi là một nữ nhân không có hắn trong mắt, hắn là cận thần của Hoàng đế, có những lúc vẫn để ý đến mặt mũi, không thể hạ mình đến như vậy.

Có vẻ như lý trí chỉ là tạm thời.

Hắn vẫn không thể thấy nàng sống không tốt, không thể thấy nàng không thoải mái, vì vậy đã phái Thượng Thanh Vân đến Hành Dương cung để cung cấp thêm, không thể nhìn thấy nàng khóc, vẫn nhớ sinh thần của nàng, tâm tư nàng có vẻ phức tạp, nhưng thực ra rất đơn giản, thích thứ gì đó, đều được viết rõ ràng trên mặt, như chiếc hoa đăng hải đường kia, vì vậy hôm đó lại nhờ người ở Kim Ngọc Đường làm một chiếc trâm ngọc hải đường.

Dường như mỗi lần gặp nhau, nàng đều đang khóc.

Ngày thường đôi mắt đẹp như mã não, giờ đỏ sưng, trên mặt đầy vết nước mắt.

Hắn muốn lau nước mắt cho nàng, nói với nàng đừng khóc, nhưng hắn không thể, nàng không thích hắn, hắn quyền thế ngất trời, ngay cả Tiểu Hoàng đế cũng kính trọng hắn ba phần, tự tôn và kiêu ngạo bẩm sinh không cho phép hắn thể hiện quá mức chủ động.

Thì cứ như vậy đi, tìm lý do đưa trâm cho nàng, rồi không lưu luyến một phút giây nào.

Chỉ là khi quay người đi, sau lại quay đầu, nàng đã không còn trong cung, mãi mãi rời xa.

Hắn là ai kia chứ, chỉ cần không phải c.h.ế.t không toàn thây, chỉ cần hắn muốn biết, thì cả triều Đại Nghiệp này cũng không thể giấu giếm người khỏi ánh mắt hắn, người đã tìm thấy, lại tìm ra một cái cớ đưa về phủ.

Mấy trò nhỏ của Vệ Thái phi, hắn không để vào mắt, nhưng dùng để dọa nàng thì lại có hiệu quả rõ rệt.

Chỉ là tính toán bao nhiêu cũng không ngờ rằng, Triệu Gia Du lại trắng trợn chạy đến Hứa phủ đòi người.

Hôm đó cần nàng mài mực, cố tình đặt tấu chương trở về của Triệu Gia Du bên cạnh nàng, cuối cùng nàng nhìn thấy, quả nhiên xuất thần.



Người đã đi rồi, rốt cuộc vẫn không cam lòng.

Giờ đây quay trở lại, còn nói muốn cưới nàng――Hứa Nghiên Hành siết chặt tay, vừa rồi nàng nói gì nhỉ, không đi đâu cả.

Hắn đột ngột đứng dậy, nắm chặt khăn tay, năm ngón tay hơi tái xanh, nếu nàng thật sự muốn, thì hắn nhất định cũng sẽ không đồng ý.

“Hứa đại nhân, thiếp mời từ Hầu phủ đã đến, nói là mời ngài ngày mai sang uống rượu, Hầu phu nhân còn nói, ngài có thể đưa A Uyển cô nương cùng đi.” Tiêu Sâm dựa vào ván cửa, nói chuyện có chút cố sức.

“Hồi âm đi, ngày mai bản quan sẽ đi.” Hắn mở cửa, trời đã dần tối, “Nàng ấy đang làm gì?”

“A Uyển cô nương đang đợi bữa tối, nhưng cũng đang đợi vô ích, nghe Hoa Linh nói đang ăn bánh ngọt lót dạ.”

Hứa Nghiên Hành không vui, “Sao không để phòng bếp mang bữa tối đến?”

Tiêu Sâm có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói, “Không phải ngài đã nói trước khi ngài về không thể ăn trước sao?”

“Hiện tại không phải bản quan đã về rồi sao? Còn không mau để phòng bếp mang thức ăn lên, đưa vào phòng khách, rồi phái người mời nàng ấy sang.”

* * * * * *

Bóng dáng cao ráo của nam nhân trong ánh đèn lập lòe, nghe thấy động tĩnh, quay lại nhìn nàng.

A Uyển ngồi trước bàn, im bặt không lên tiếng, trước mặt đầy những món ngon, khiến người ta thấy thèm ăn, chỉ là, người này không nói lời nào, không động tay, nàng cũng không tiện trực tiếp ăn.

“Không phải đang đói à? Đợi gì vậy.” Hứa Nghiên Hành nhặt đũa gắp cho nàng một đôi mắt cá, “Món này tốt, ăn vào có thể sáng mắt, khá hợp với nàng.”



A Uyển nhìn hai viên mắt cá màu hồng trắng lẫn trong bát cơm, giờ đây cũng không còn muốn cầm đũa, nàng nghe ra ý của hắn, là nói nàng ánh mắt không tốt? Nhưng nàng đã làm gì mà ánh mắt không tốt chứ?

Thấy nàng không động tay, Hứa Nghiên Hành lại hỏi, “Không thích ăn món này sao?”

A Uyển gật đầu, trong chớp mắt, bát cơm đó đã bị hắn nhanh tay lấy đi, sau đó đưa bát cơm của mình đến trong tay nàng, lời ít ý nhiều, “Ăn.”

Bữa ăn diễn ra có chút không được tự nhiên, gã sai vặt thu dọn bát đĩa, một lượt rời đi.

Giờ đây chỉ còn lại hai người bọn họ, A Uyển ngồi đó, thỉnh thoảng lén nhìn hắn, chuyện ngọc hồ ly mà Hoa Linh nói buổi chiều lại hiện lên trong đầu, do dự nửa ngày, cuối cùng không biết mở lời thế nào.

Hứa Nghiên Hành nhấp một ngụm trà, nước ấm làm dịu cổ họng, giọng nói có chút lạnh lẽo, “Bản quan hỏi ngươi lần cuối, có muốn cùng An Vương đi Tấn Châu không?”

Hắn không biết từ khi nào đã đứng trước mặt nàng, ánh mắt có chút sâu, gắt gao khóa chặt lấy nàng.

A Uyển chỉ ngồi đó, dáng vẻ có chút ngốc nghếch ngẩng đầu, ánh mắt chỉ nhìn đến cằm hơi phiếm xanh của hắn, nàng không hiểu, tại sao hắn lại rối rắm chuyện này, trước đây rõ ràng đã nói nàng sẽ không đi với An Vương, “Không muốn, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến.”

Hứa Nghiên Hành đưa tay, vuốt nhẹ lên khóe miệng nàng, đầu ngón tay thô ráp, có một lớp chai mỏng, trên mặt A Uyển bỗng chốc nóng bừng, đang định mở miệng, lại nghe hắn nhàn nhạt nói, “Sau này ăn chậm một chút.”

Ngón tay thon dài dính lấy một hạt cơm trắng.

A Uyển vội vàng đưa tay định gạt đi, “Hứa đại nhân, để ngài chê cười rồi.”

Hứa Nghiên Hành lại đặt một ngón tay lên mu bàn tay nàng, “Ngày mai cùng ta đi thăm Hầu phủ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.