A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 44: Hôm nay vì sao ngài lại tức giận (1)



“Thái phó đại nhân, Hầu gia và phu nhân mời ngài qua dùng bữa.” Nha hoàn Hầu phủ thấy hai người đứng đối diện nhau, từ góc độ của nàng ta, hai người như dính chặt vào nhau, không dám bước qua ngưỡng cửa, chỉ dám đứng bên cạnh cửa, mặt đỏ bừng truyền lời.

A Uyển rút tay lại, đầu dây lụa nằm trong tay hắn, kéo một cái là hoàn toàn rời khỏi cổ tay nàng, Hứa Nghiên Hành nhét đồ vào trong tay áo, sau đó cúi đầu hỏi nàng, “Vừa rồi sao lại khóc?”

Hắn vừa vào cửa đã thấy, mỗi lần nàng khóc, mắt đều sưng đỏ đặc biệt rõ ràng, một lúc lâu cũng không tan đi, giờ đây dấu vết vẫn còn.

A Uyển nghe vậy, đưa tay xoa xoa quanh mắt, “Vừa rồi nhiều người vây quanh ta, bộ dáng muốn đào sâu tìm hiểu, ta không muốn ứng phó, vì vậy――” Nàng không nói tiếp, ánh mắt nhìn về phía cửa, thấy nha hoàn đứng xa xa bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.

Biểu cảm trên mặt nàng phong phú, như đứa trẻ lén lút làm điều xấu lại sợ bị phát hiện, Hứa Nghiên Hành lần đầu tiên thấy A Uyển như vậy, hắn nhướng mày, “Chơi trò khôn vặt.”

“Chỉ là nhìn có vẻ như đã làm Tứ di nương Hầu phủ sợ rồi.”

Hứa Nghiên Hành hứng thú hỏi nàng, “Sao lại làm bà ta sợ?”

A Uyển vừa định nói, miệng vừa mở ra lại vội vàng đóng lại, nàng nên nói sao đây, không lẽ nói là vì bị chọc khóc, Tứ di nương sợ hắn trách móc, những lời này trước mặt hắn, nàng không nói ra được, không biết hắn thật sự sẽ để tâm.

“Ừ?” Hắn không buông tha câu hỏi này, đáy lòng như có gương sáng, chỉ là cố tình muốn nghe nàng nói ra.

“Ta cũng không biết, chỉ là nhìn bà ta có vẻ như bị dọa.” A Uyển quyết tâm không nói.

Hai người ở đây giằng co, lại làm cho nha hoàn bên ngoài sốt ruột, vì vậy lại quay về phía cửa, nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ.

A Uyển thấy vậy, vội vàng nói, “Hứa đại nhân, đi thôi, đừng để Hầu gia và phu nhân chờ lâu.”



*

Thời gian dùng bữa không đông đúc như buổi sáng, dù sao Hứa Nghiên Hành cũng là đệ đệ của Hứa thị, bữa trưa được bày ở trong viện của bà ta, ngoài Hầu gia ra, chỉ có hai đứa nhi tử của bà ta.

A Uyển ngồi bên cạnh Hứa Nghiên Hành, nói là uống rượu, cũng không sai, sau khi dọn món ăn, Định Dương Hầu cùng hai vị công tử cùng Hứa Nghiên Hành uống ba chén.

Khi bầu không khí lên cao, Hứa thị bỗng nói, “Đệ đệ, ta hỏi đệ một câu, đệ có còn coi là ta là tỷ tỷ của đệ không?”

Hứa Nghiên Hành chỉ ngón tay lên chén rượu, không hề để ý mà mân mê, cười nói, “Tỷ tỷ, tỷ lại đang nghĩ linh tinh gì thế?” Nói xong, hắn quay đầu nhìn A Uyển, ánh mắt lại dừng trên món ăn trên bàn.

A Uyển hiểu ý hắn, vì vậy gắp cho hắn một miếng măng.

Hứa thị có phần không thể nhẫn nhịn được nữa, đè nặng âm thanh nói, “Hai ngày trước tỷ vào cung gặp Thái hậu nương nương, ngài ấy có ý định cho công chúa tái giá, tỷ tỷ liền chủ động nhắc đến đệ, không ngờ lại đúng ý nương nương,” Bà ta liếc nhìn A Uyển, khóe miệng nhếch lên, “Công chúa tuy đã từng gả đi, nhưng vẫn là công chúa tôn quý nhất của triều Đại Nghiệp, mẫu thân là Thái hậu nương nương, đệ đệ thì là đương kim Thánh thượng, còn đệ lại là phụ thần của Thánh thượng, tỷ tỷ thấy hai người thật sự rất xứng đôi, gia đình chúng ta có thể tiếp tục hiển hách.”

Lời này vừa nói xong, cả bàn ăn đều im lặng.

A Uyển cúi đầu, tay cầm thìa, từng ngụm từng ngụm uống canh nóng, như thể không nghe thấy lời của Hứa thị.

Hứa thị thấy Hứa Nghiên Hành không phản ứng, lại dùng khuỷu tay thúc Định Dương Hầu, Định Dương Hầu vội vàng nói, “Đúng vậy đúng vây, công chúa thân phận cao quý, hai người rất hợp, trai tài gái sắc, thật sự rất hợp.”

“Công chúa còn nhỏ, gả cho ta không phù hợp.” Hứa Nghiên Hành liếc mắt sang bên cạnh, trong lòng có chút khó chịu, canh thật sự ngon đến vậy sao? Ăn uống thì rất nghiêm túc, hắn đột ngột để đũa xuống, “Ngoài ra, ta đã nói, hôn sự của ta không cần các người lo lắng.”



A Uyển bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, tay run lên, canh văng vài giọt ra ngoài.

Không lâu sau lại nghe Hứa thị nói, “Ta là tỷ tỷ của đệ, ta không lo lắng thì ai lo lắng? Công chúa gả cho đệ cũng là gả lần hai, đệ lớn tuổi hơn người ta cũng không sao, ai cũng không bị thiệt thòi, ta thấy đệ rõ ràng không muốn.” Hứa thị lau nước mắt, giọng nghẹn ngào nói, “Ngày xưa phụ mẫu bảo ta chăm sóc tốt cho đệ, giờ không phải ta không muốn, mà là đệ đã trở nên xa lạ với ta, mỗi lần gọi đệ cưới vợ sinh con, đệ đều như không nghe thấy.”

Hứa Nghiên Hành mặt không biểu cảm, Hứa thị cũng không phải lần đầu tiên dùng chiêu này, hắn đứng dậy, nắm tay A Uyển, trước khi rời đi nói với Hứa thị, “Đệ sẽ cưới thê tử, nhưng không phải bây giờ, cũng không phải Gia Ninh công chúa, ngày Nguyên Tiêu đệ sẽ không đến đây.”

Nói xong hắn kéo A Uyển rời khỏi Định Dương Hầu phủ, hắn đi nhanh, nàng theo sau, bước chân có chút lộn xộn.

“Hứa đại nhân,” Nàng gọi hắn, tay bị hắn nắm chặt, hơi đau, “Ngài chậm lại một chút.”

Hứa Nghiên Hành dừng lại, quay đầu nhìn nàng, hung hăng hỏi, “Canh ngon không?”

A Uyển gật đầu, “Cũng không tệ lắm, chỉ là hơi nóng.”

Hắn khó thở, “Ngươi nghĩ thế nào về đề nghị của tỷ ấy?”

Ánh mắt A Uyển bay lung tung, cuối cùng cúi đầu, hàng mi dài và dày nhẹ nhàng run rẩy, “Suy nghĩ của ngài mới là quan trọng, ta nói gì cũng không có ý nghĩa.”

Hứa Nghiên Hành thở dài, không biết từ khi nào mình lại trở nên trẻ con và tính toán chi li như vậy? Hắn nên lạnh lùng, như trước đây đối với mọi phản ứng của nàng đều thể hiện sự khinh thường và không quan tâm.

“Về phủ.” Hắn quay lưng, lên xe ngựa.

A Uyển ngẩng đầu, nhìn bóng dáng hắn biến mất sau rèm xe, giọng nói của hắn lại lạnh lùng như trước, như thể cảnh tượng hôm nay hắn quấn lụa quanh cổ tay nàng, chốc lát dịu dàng đó, chỉ là ảo giác mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.