A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 57: Chỉ có ta mới thật sự là người tốt với nàng (6)



Không trách được lúc đó gặp nàng, cả người gầy gò, sắc mặt vàng vọt, Hứa Nghiên Hành lại cảm thấy may mắn, lòng trắc ẩn của mình lúc đó có lẽ cũng không sai, trong cung dù sao cũng vẫn tốt hơn là ở bên ngoài không có gì để ăn.

“Tất cả đã qua rồi.” Hứa Nghiên Hành vỗ về lưng nàng, “Nói cho ta, nàng có hối hận khi vào cung không?”

A Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt, nàng muốn nói mình không hối hận, vì nhờ vào việc vào cung mà nàng mới gặp lại hắn, nhưng đột nhiên cảm thấy chóng mặt, mở miệng nhưng không biết nói gì, hai má đỏ bừng, cả người dựa vào lòng hắn, toàn thân mềm nhũn.

Miệng nàng thì thào kêu, “Hứa đại nhân.”

Hứa Nghiên Hành nhận ra nàng đã say, đôi môi anh đào đỏ hồng mềm mại nỉ non.

Hắn đột nhiên muốn nghe tên mình từ đôi môi nhỏ xinh này, vì vậy đặt tay lên eo nàng, kéo nàng lên một chút, giọng trầm thấp, “Gọi ta là Hứa Nghiên Hành.”

Đôi mắt to của A Uyển lúc này nửa mở nửa khép, hình ảnh Hứa Nghiên Hành lúc rõ lúc mờ, lại có người bên tai nói với nàng, “Gọi tên ta.”

Nàng khẽ than nhẹ một tiếng, sau đó đưa tay ôm cổ nam nhân, khóe miệng nở hai lúm đồng tiền, “Hứa Nghiên Hành.”

Nam nhân hài lòng xoa xoa phần thịt ở eo nàng, chưa kịp cảm nhận, môi đã bị một làn mềm mại áp xuống.

Toàn thân hắn như bùng nổ, hắn trở tay chế trụ chiếc gáy của A Uyển, chỉ một chút đã chiếm ưu thế, trên đôi môi đỏ mọng của nàng, hắn mút mát, sau đó lưỡi ấm áp lướt vào trong, tìm kiếm như đang khiêu vũ, hơi thở nóng bỏng quấn quýt giữa hai người, A Uyển khẽ rên rỉ, nàng như cá mắc cạn, bám chặt vào vùng nước sâu là Hứa Nghiên Hành để có thể thở một hơi.

Hứa Nghiên Hành thỉnh thoảng cuốn lấy lưỡi nàng, lại l.i.ế.m môi nàng, vị ngọt ngào của nàng như suối nguồn, uống một ngụm nhưng còn lâu mới cảm thấy đủ.



“Ưm.” A Uyển rên một tiếng.

Hai người ngã xuống thảm đỏ dày dặn, Hứa Nghiên Hành hôn lên trán nàng, sau đó di chuyển xuống, lại phủ lên đôi môi đỏ mọng.

Sau một hồi lăn lộn như vậy, A Uyển dần dần lấy lại ý thức, nàng mở mắt nhìn hắn, “Hứa đại nhân.”

Giọng hắn cực kỳ khàn khàn, “Gọi ta là gì?”

“Hứa Nghiên Hành.” A Uyển vừa nói xong, miệng lại bị hắn chặn lại.

Nàng ôm chặt cổ nam nhân, vụng về đáp lại hắn.

Hứa Nghiên Hành đưa bàn tay vào dưới áo nàng dò xét, những ngón tay có chút chai sạn lướt qua eo bụng nàng, xúc ảm mềm mại khiến hắn than nhẹ, không kìm được mà xoa nắn, môi đã di chuyển xuống, từng chút từng chút hôn lên, cắn mở áo nàng, hơi thở nóng bỏng len lỏi vào chiếc cổ trắng nõn của nàng.

Một cơn gió thổi vào, xua tan không khí mập mờ, đôi mắt Hứa Nghiên Hành khẽ nheo, dừng lại một lúc, sau đó thu tay lại, đứng dậy ôm nàng vào lòng, chỉnh trang lại áo cho nàng, lành lạnh nói, “Nàng say rồi, ta đưa nàng về nghỉ.”

A Uyển nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn không buông, “Bánh trôi mà ta làm vẫn chưa ăn.”

Giọng hắn nghiêm khắc, “Sáng mai lại ăn.”

Đúng lúc này, Hoa Linh ở bên ngoài gõ cửa, “Đại nhân, bánh trôi mà A Uyển cô nương làm đã chín, nô tì mang vào cho hai ngài.”



A Uyển nhanh hơn Hứa Nghiên Hành, gọi nàng ta mang vào.

Vì vậy, một bàn đồ ăn từ Bách Thiện Đường chưa động đến được dọn đi, đổi thành hai bát ngọc xanh, bên trong là những viên bánh trôi nhỏ.

Hai người không ai nói gì, cầm thìa ngồi đối diện nhau, ăn từng ngụm từng ngụm.

Thật lâu sau, A Uyển nhìn hắn, phá vỡ sự trầm mặc, “Hứa đại nhân, sáng mai ta sẽ đi Vệ phủ.”

Hứa Nghiên Hành đặt thìa xuống, viên bánh trôi trên đó rơi vào bát nước canh đặc sệt, “Ta sẽ cho Hoa Linh đi cùng nàng, có việc gì thì bảo nàng ta truyền lời,” Hắn nhìn mặt mày vui mừng của nàng, vốn không muốn để nàng đi, nhưng cũng không muốn khiến nàng thất vọng, chỉ có thể nhắc nhở nàng lần nữa, “Bản thân cẩn thận một chút.”

A Uyển gật đầu, “Hứa đại nhân, chàng đừng nghĩ quá nhiều, Thái phi nương nương không phải người xấu, năm đó ở hành cung ta bệnh nặng suýt không qua khỏi, chính ngài ấy đã gọi thái y đến chữa bệnh cho ta, ngoài chuyện An vương gia làm ta khó xử ra, những việc khác, Thái phi nương nương vẫn đối xử với ta không tồi.”

Hứa Nghiên Hành không chịu được nàng ngày nào cũng khen Vệ Thái phi tốt, liền không vui nói, “Nhìn nàng mỗi ngày đều khen Vệ Thái phi, sao không khen ta? Ta đối xử với nàng không tốt sao?”

“Cái này―― Làm sao mà giống nhau được, ta đương nhiên thấy chàng tốt.”

“Sao lại không giống nhau,” Hứa Nghiên Hành dời bát giữa hai người ra, véo má nàng, “Nhớ kỹ, sau này chỉ được nói ta tốt.”

“Tại sao?”

Hứa Nghiên Hành không nói gì, vẫn ăn nốt viên bánh trôi còn lại, cuối cùng mới nói, “Bởi vì sau này ta là phu quân của nàng, là người thân của nàng, A Uyển,” Đây là lần đầu hắn gọi ra hai chữ này, “Nàng nhớ kỹ, trên đời này chỉ có người thân mới là đáng tin cậy nhất, chỉ có ta mới là người thật sự tốt với nàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.