A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 6: Chỉ thị (1)



Thượng Thanh Vân đứng bên ngoài đi qua đi lại, trong tay cầm phất trần lắc lư, khiến các tiểu thái giám bên dưới không chịu nổi, đánh bạo tiến lên nói,

“Ôi, dưỡng phụ, ngài đừng đi qua đi lại nữa, Hứa đại nhân hắn… Hắn cũng không ăn thịt người.” Tiểu thái giám rụt cổ lại, lầm bầm, “Nếu ngài không vào, phỏng chừng sẽ bị ăn thịt thật đó.”

“Đi đi đi, tránh ra, chúng ta đang chuẩn bị, vừa rồi đi quá gấp, phải từ từ, từ từ.” Thượng Thanh Vân gõ nhẹ lên đầu hắn ta, “Không có ánh mắt.”

Đang nói, cửa Ngự thư phòng bỗng mở ra, chỉ thấy Hứa Nghiên Hành bước ra, trên mặt như bị phủ một lớp băng, Thượng Thanh Vân lùi lại vài bước, cúi đầu, quy củ hành lễ, sau đó nói, “Hứa đại nhân, sao ngài lại ra ngoài? Nô tài đang chuẩn bị vào đây.”

Hứa Nghiên Hành vuốt ve ống tay áo, giọng điệu nhẹ nhàng, “Thượng tổng quản bận rộn, bản quan còn sợ làm phiền ngươi.”

“Ôi, Hứa đại nhân, ngài nói vậy làm nô tài thấy ngại quá, chuyện lớn như vậy cũng không quan trọng bằng việc ngài,” Thượng Thanh Vân tiến lên một bước, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, “Ngài có chuyện gì cứ việc sai bảo nô tài, cho dù là núi đao biển lửa cũng sẽ làm thỏa đáng cho ngài.”

“Tình hình của Hành Dương cung gần đây ra sao?”

Thượng Thanh Vân có chút giật mình, Hứa Nghiên Hành hiện nay ở triều đình có thể nói là dưới một người trên vạn người, quyền cao chức trọng, việc quản lý nhiều, cũng có thể hiểu, nhưng sao ngay cả chuyện ở nội cung cũng xen vào? Hơn nữa, trong này còn có Thái hậu nương nương ngồi đó, còn cố tình lại hỏi đến Hành Dương cung, ông ta nhíu mày, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, người làm nô tài như bọn họ, đặc biệt là ở địa vị như ông ta, càng hẳn phải biết ai có quyền lực lớn, phải nghe ai, cho dù hắn có xa cách, cũng phải ngoan ngoãn đứng bên hầu hạ, thuận theo như vậy thì cả người mới nhẹ nhõm, “Hứa đại nhân, tình hình ở Hành Dương cung vẫn ổn, chỉ là ngài cũng biết, về mặt cung cấp thì ít nhiều có phần chặt chẽ hơn các cung khác.”

Hứa Nghiên Hành không đáp lại ông ta, chỉ là khóe môi vẫn mím chặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tay áo.

Gió bên ngoài thật sự lớn, Thượng Thanh Vân hít một hơi, cúi đầu nói, “Đại nhân, không thì nô tài đi sắp xếp một chút?”

Một lúc lâu không có phản hồi, Thượng Thanh Vân có chút do dự ngẩng đầu, khuôn mặt trắng trẻo càng trắng hơn, ông ta quay người lại gõ nhẹ lên đầu tiểu thái giám, “Tiểu tử ngươi, Hứa đại nhân đi rồi sao ngươi không nhắc nhở ta?”

Tiểu thái giám sờ đầu, nhỏ giọng oán giận, “Nô tài nào dám mở miệng nói.”

Thượng Thanh Vân không nói thêm gì với hắn ta, vừa vuốt phất trần vừa suy nghĩ, một lúc lâu sau, mới ho khẽ vài tiếng, gọi tiểu thái giám đến gần, “Thời tiết lạnh rồi, nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn mặc bố trí cho các cung.”

Tiểu thái giám nghe vậy, lại hỏi ông ta, “Dướng phụ, nơi của Thái phi nương nương thì sao——”



“Đồ ngốc, Hành Dương cung không được thiếu chút nào, không những vậy, còn phải nhiều hơn.”

******

Vệ Thái phi uống thuốc xong thì thấy buồn ngủ, chưa đến giờ ngọ đã nằm xuống ngủ, trong Hành Dương cung, mấy tì nữ được rảnh rỗi, làm xong việc vặt, liền ngồi ở trước điện, ăn hạt dưa được chủ tử thưởng nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

“Không lâu nữa là đến lễ tịch hoa rồi, đến lúc đó trong cung chắc chắn sẽ náo nhiệt.”

Lễ tịch hoa là ngày lễ truyền thống của triều đại Đại Nghiệp, Hoàng đế khai triều Đại Nghiệp vào tháng chạp thích mời các triều thần vào cung thưởng hoa, sau đó thì quyết định ngày cụ thể, đặt tên là lễ tịch hoa. Trong cung còn có quy định, tất cả các cung nữ nhất đẳng vào ngày này có thể ra ngoài cung thăm gia đình.

Nhóm cung nhân mỗi năm đều luôn mong ngóng ngày này.

Lục Hà đụng nhẹ vào A Uyển, cười nói, “A Uyển cô nương, giờ ngài đã là cung nữ nhất đẳng, có thể về nhà thăm gia đình rồi.”

“A Uyển cô nương, thật sự là hâm mộ ngài mà.” Lục Lan thở dài, “Nhưng mà, ta ở ngoài không có phụ mẫu, cũng không có gì để nhớ.”

“Vậy thì ngươi hâm mộ cái gì?” Lục Hà cười nàng ta.

“Có thể nhân cơ hội đi chơi một ngày, lâu rồi không ra khỏi cung.”

A Uyển ngồi trên ghế con, nghe các nàng ta nói chuyện, cúi người khuấy cái lò than nhỏ ở giữa, “Giang Châu xa quá, một ngày không thể đi về, huống chi,” Nàng dừng lại một chút, “Huống chi, ta ở đó cũng không có người thân nào.”

“Ta quên mất, A Uyển cô nương là do nương nương mang từ Giang Châu về,” Lục Lan có lẽ cảm thấy mình đã nhắc đến nỗi buồn của nàng, vội nói, “Nhưng mà, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, A Uyển cô nương đừng lãng phí, bên ngoài có nhiều chỗ vui chơi, đi một chuyến phỏng chừng sẽ không muốn trở về đâu.”

A Uyển chỉ cười cười, ngày ấy có an bài gì nàng cũng chưa nghĩ ra, vẫn là hầu hạ Vệ Thái phi cho tốt rồi hãy tính.

Nàng lúc này đối với chữ ra cung có chút nhạy cảm, có lẽ là do hôm nay ở Ngự hoa viên bị Hứa Nghiên Hành hỏi như thế, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.