A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 66: Tiểu yêu tinh (2)



Hứa Nghiên Hành nghe nàng nói hai chữ “trong nhà”, lòng hắn như dây đàn bị người khẽ gảy, một cảm giác đặc biệt chưa từng có trào dâng trong lòng, khóe mắt không khỏi nhiễm ý cười, cánh tay dài ôm lấy vai nàng, không nói gì nữa về việc nàng không nên làm chuyện này, chỉ nói, “Nàng muốn làm gì thì cứ làm đi.”

“Hứa Nghiên Hành, hôm nay Thái phi nương nương đã phái người đến bảo ta vào cung.” Nàng đột nhiên nói.

Trên người nàng có một mùi hương thản nhiên thơm ngát, Hứa Nghiên Hành tiến lại gần, khẽ l.i.ế.m vành tai như ngọc của nàng, nói mơ hồ không rõ, “Ta biết.”

A Uyển bị hơi thở nóng bỏng từ hắn phả vào, không khỏi lùi lại, tay nam nhân ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, môi dần dần di chuyển tới chóp mũi nhỏ nhắn của nàng, đúng lúc A Uyển tưởng hắn sẽ có hành động tiếp theo, hắn bỗng buông tay, cả người nửa nằm trên đùi nàng, dáng vẻ lười biếng, nàng chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn.

“Chàng mệt rồi sao?” Ánh nắng chiếu vào mặt hắn, lúc này nàng mới nhận ra Hứa Nghiên Hành có quầng thâm dưới mắt, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ mệt mỏi, “Việc đã xử lý xong thì ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.”

Nói xong, nàng đặt tay lên hai bên mắt hắn, nhẹ nhàng xoa bóp, Hứa Nghiên Hành nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói, “Đại khái ngày mai việc của Vệ Thái phi và Vệ gia sẽ được giải quyết triệt để, bà ta cũng không còn sức để làm gì với nàng nữa.”

A Uyển nửa khum tay, tăng thêm chút lực, “Nghe nói chàng đã cho Tiêu Sâm bao vây Vệ phủ?”

“Tin tức đã truyền đi nhanh chóng, không làm như vậy, tối nay chắc chắn sẽ có người trong Vệ phủ lén lút trốn đi.” Hứa Nghiên Hành nắm lấy một tay nàng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng, “Vô luận là ta có phải báo thù cá nhân hay không, tóm lại là Vệ Thái phi đã vi phạm điều cấm của tiên đế, về công lẫn tư, kết cục như thế nào cũng là điều đáng có.”

A Uyển biết hắn lại đang rối rắm, có lẽ sợ đáy lòng nàng vẫn chưa buông bỏ, nhíu mày nói, “Hứa Nghiên Hành, đêm đó ta đã nói những gì chàng đã quên rồi sao?”

Hứa Nghiên Hành vuốt ve mu bàn tay nàng, “Là lỗi của ta, chuyện này về sau chúng ta không bàn nữa.”

“Ừm.” Nàng mới nở nụ cười, nhìn hắn, bỗng nhớ ra một chuyện, “À, sáng nay gã sai vặt của Hầu phủ đã đến nói, bảo ta ngày mai qua đó.”

Hứa Nghiên Hành nghiêng người, hai tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, khuôn mặt tuấn tú áp vào bụng nàng, ngón tay vô tình vuốt ve sau lưng nàng, “Nếu không muốn đi, thì không cần đi.”

“Ta đã nhận lời,” Nàng chỉ cảm thấy dù sao Hầu phu nhân cũng là người thân duy nhất của Hứa Nghiên Hành trên đời này, hơn nữa bà ta cũng không làm gì sai, nhiều lă là chỉ không vừa mắt đệ tức phụ này, nhưng nàng có thể hiểu, việc nàng gả cho Hứa Nghiên Hành đã trở thành đề tài bàn tán của toàn thành Nghiệp Đô, Hứa thị có để tâm cũng là bình thường, nàng cúi xuống hôn lên trán hắn, rồi nhỏ giọng nói, “Hứa Nghiên Hành, ta ở trên đời này không còn người thân nào nữa, mà chàng còn có một người tỷ tỷ, ta đã gả cho chàng, thì tỷ ấy cũng là tỷ tỷ của ta, không thể cả đời tránh mặt nhau, nên ta đương nhiên phải đi, sau này có thời gian ta sẽ đến Hầu phủ thăm, còn có Thẩm Bích, ta và nàng ấy khá hợp nhau.”

Hứa Nghiên Hành kiên nhẫn nghe nàng nói xong, hắn không muốn nàng đi, chỉ sợ nàng bị những di nương trong Hầu phủ xem thường, lời nói của nữ nhân trong bông luôn có kim, nếu nàng không ứng phó nổi, mà hắn lại không ở bên cạnh―― Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nói đúng, không thể cứ trốn tránh cả đời, hơn nữa hắn cũng không muốn A Uyển cả đời ở trong cái phủ này, Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, nhiều việc trong triều vẫn không thể tách khỏi hắn, hắn cũng không thể lúc nào cũng ở bên nàng, nha đầu Thẩm Bích đó tính tình hoạt bát, nói năng thông minh, có nàng ta bên cạnh A Uyển, hắn cũng yên tâm, “Thích Thẩm Bích sao? Để vài bữa ta bảo nàng ta đến nhà ở vài ngày.”

A Uyển ừ một tiếng, lại nói, “Nhưng chàng phải theo ý nàng ấy, đừng ép nàng ấy.”



Hứa Nghiên Hành lại nghĩ đến một chuyện khác, sau một thời gian trầm ngâm, mới gọi nàng lại, “Sau này có thời gian, ta sẽ dẫn nàng về Giang Châu đi dạo nhé?”

Về Giang Châu? A Uyển chưa từng nghĩ rằng trong đời mình có thể trở về, hiện tại hắn bận rộn như vậy, chắc chắn không có thời gian, vì vậy nàng chớp mắt hỏi hắn, “Phải chờ đến khi Hoàng thượng tự mình chấp chính sao?”

Tính toán cũng phải mất khoảng mười năm nữa, có lẽ lúc đó đứa nhỏ đã chạy đầy đất, nghĩ đến đứa nhỏ, mặt A Uyển lập tức đỏ lên, khóe môi không khỏi nở nụ cười.

“Cười gì vậy?”

“Không có gì,” Nàng cuống quít lắc đầu.

Hứa Nghiên Hành nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, đoán rằng nàng lại nghĩ đến điều gì đó, thấy nàng có vẻ không định nói nên mở miệng cắn nhẹ một ngụm vào bên hông nàng.

Lực không mạnh, qua lớp áo, nhưng như đang gãi ngứa, Hứa Nghiên Hành giả vờ không vui nói, “Nói hay không?”

A Uyển dùng tay ngăn cằm hắn, cố tình chọc tức hắn, “Trước đây chàng bảo ta nói gì ta cũng nói, lần này lại cố tình không nói.”

“A Uyển, to gan rồi ư?” Giọng nam nhân tuy trầm nhưng mang theo tiếng cười, hắn giả vờ đứng dậy, không ngờ lại bị A Uyển dùng hai tay giữ chặt trên vai hắn, sau đó đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng áp lên.

Đầu lưỡi mềm mại không có kỹ xảo l.i.ế.m nhẹ lên môi hắn.

Hứa Nghiên Hành bị nàng hôn như vậy, cả người như đắm chìm vào, sau đó hắn hơi dùng sức, ôm chặt eo nàng, phản ứng lại đè nàng xuống đất.

Hắn đỏ mắt, giọng khàn khàn, “Tiểu yêu tinh.” Rồi lại hôn mạnh lên đôi môi quyến rũ đó.

……

Cuối cùng, tất nhiên là chẳng hỏi được gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.