A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 70: Nàng tên (2)



Hắn không cho phép, vì vậy lập tức vào cung để Thái hậu nương nương và Hoàng thượng tứ hôn.

Vệ Thái phi Triệu Gia Du gì đó, Hứa Nghiên Hành hắn nếu không cho phép, ai dám động đến nàng một phân nào, hết thảy mọi chuyện chỉ đơn thuần là vì nàng.

Cô nương ngốc nghếch này, thật sự quá ngốc, sao lại không nhận ra rằng hắn cưới nàng, có nghĩa là cả đời này chỉ nhận định được nàng mà thôi.

Hứa Nghiên Hành nâng mặt nàng lên, giọng nói khàn khàn, “Nàng nghĩ ta đối xử tốt với nàng là vì sao?”

A Uyển rũ mắt, thực ra câu hỏi này đã làm nàng bận tâm rất lâu, từ ngày thành thân, nàng đã nghĩ, Hứa Nghiên Hành sao lại cưới mình, sao có thể cưới mình, một nam nhân cao cao tại thượng, trong khi nàng chỉ là một người bình thường vừa thoát khỏi thân phận nô tịch không lâu, hắn đối xử tốt với nàng, dù là trước đây hay bây giờ, điều này có phải được xây dựng trên nền tảng tình cảm mà nàng nghĩ hay không? Nàng chưa bao giờ nghe hắn nói ra, ngay cả khi những ngày này hắn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, nhưng nàng vẫn muốn nghe hắn nói với nàng, giống như nàng đã từng nói với hắn.

Hứa Nghiên Hành bỗng nhiên mạnh tay véo eo nàng, nhẹ nhàng cắn vào má nàng bên tai, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng, “Ngốc, nếu ta thật sự để tâm đến một người, thì người đó nhất định là người mà ta yêu thương nhất.” Nhìn A Uyển với đôi mắt đen láy đang yên lặng chăm chú nhìn mình, hắn l.i.ế.m môi, “Bản quan ở trong cung nhiều năm như thế, chỉ muốn cho một nữ nhân, sống trong đầu quả tim của bản quan, nàng có biết là ai không?”

A Uyển bắt đầu trốn tránh ánh mắt, hai tay co lại trước ngực, đó là biểu hiện của nàng khi căng thẳng, mặc dù vậy, hai lúm đồng tiền nhỏ lại hiện lên, sau một lúc lâu, nàng đưa tay ôm cổ hắn, đôi môi đỏ áp vào tai hắn, giọng nói có chút phát run, “Hứa đại nhân.”

Hứa Nghiên Hành quay đầu sang, dùng ngón tay dài nắm cằm nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, “Nàng tên A Uyển.”

Khi lời của nam nhân vừa dứt, lệ trong đáy mắt A Uyển không thể nào kìm nén được nữa, từng giọt rơi xuống má, “Hứa đại nhân, ta biết rồi.” Nói xong, cả người nàng nhào vào lòng hắn, nước mắt tràn ra ướt đẫm áo hắn.

Hứa Nghiên Hành đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, “Được rồi, khóc gì vậy?”

A Uyển dùng nắm đ.ấ.m đấm nhẹ vào n.g.ự.c hắn, như trẻ con nói, “Hứa Nghiên Hành, từ giờ không được nói nữa.”

Hứa Nghiên Hành mỉm cười, âu yếm hôn lên tóc nàng, “Được.”

Một lúc lâu sau, nàng mới từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, “Không được cười ta.”



“Được,” Hắn dùng ngón trỏ ấn lên môi nàng, “Không cười.”

* * * * * *

Xe ngựa dừng lại dưới chân một ngọn núi, A Uyển nắm tay Hứa Nghiên Hành, nhìn vào rừng núi vừa mới đ.â.m chồi nảy lộc, “Chúng ta vào thôi.”

Hứa Nghiên Hành gật đầu với những thị nữ gã sai vặt đi cùng, “Các ngươi lên trước đi.”

Mấy người kia nghe vậy liền đi lên trước.

A Uyển đang chuẩn bị bước lên, chưa kịp đi đã thấy Hứa Nghiên Hành nửa ngồi xổm trước mặt nàng, chiếc áo bào dài màu đen ôm sát vào bả vai rộng lớn của hắn, “Lên đi, muốn lên núi, nàng đi vài bước sẽ không đi nổi.”

Nàng lùi lại một bước, không muốn, “Nếu đã lên núi, chàng lại cõng ta, thì có gì không được?”

Không ngờ Hứa Nghiên Hành lại trực tiếp tiến lại gần nàng, cúi người ôm lấy chân nàng, chỉ cần dùng chút sức là đã để nàng nằm trên lưng hắn, sau đó đứng thẳng dậy, hai tay khóa chặt ở đầu gối nàng, vững vàng cõng nàng, “Nghe lời, ta cõng nàng lên, ôm chặt ta.”

A Uyển không còn cách nào khác, chỉ đành ngoan ngoãn ôm chặt cổ hắn, đầu nàng tựa vào tai hắn, thở nhẹ như lan.

Rất may là đường đi thông thoáng, cả đoạn đường đều suôn sẻ.

Hắn không cảm thấy mệt mỏi, đến nơi, đặt nàng xuống mà không hề thở dốc, chỉ có một chút mồ hôi trên trán.

A Uyển lau mồ hôi cho hắn, rồi đi xem khu mộ, hai ngôi mộ nằm cạnh nhau, xung quanh được bao bọc bởi một bức tường nhỏ, mặt đất bên trong được trải đá và bùn, bất kể xuân hạ thu đông, không hề có một cọng cỏ dại nào.



Những hạ nhân đã sắp xếp xong mọi thứ mang theo, Hứa Nghiên Hành mới nắm tay nàng đứng trước bia mộ.

Nhìn lâu mà không nói gì, một lúc sau mới quỳ xuống, lạy vài cái.

Sau khi làm xong những việc này, Hứa Nghiên Hành dẫn nàng xuống núi, vẫn để những hạ nhân đi trước.

Lần này nàng không chịu để hắn cõng nữa, Hứa Nghiên Hành đành thôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, hai người vừa đi vừa nói chuyện, bước đi rất chậm, như đang ngắm cảnh dọc đường, gã sai vặt và thị nữ sớm đã đi xa mất dạng.

“... Chu ma ma biết nhiều thứ lắm, bây giờ đang dạy ta làm thịt viên sốt tương, bà ấy nói hồi nhỏ mình rất thích ăn món này.”

“Bây giờ ăn ít đi, nếu nàng thấy khó thì không cần quá cố gắng.”

A Uyển bám vào cánh tay hắn, nửa dựa vào hắn, “Không khó, chỉ thiếu một chút là ta có thể tự làm được rồi.”

Hứa Nghiên Hành cười lắc đầu, có chút bất đắc dĩ xoa đầu nàng.

Đang đi được một nửa, bỗng nghe một giọng nữ từ xa vọng lại, có chút mơ hồ, nhìn qua lại không thấy ai.

A Uyển theo phản xạ áp sát vào Hứa Nghiên Hành, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hứa Nghiên Hành giơ ngón trỏ lên, ra hiệu nàng đừng nói gì.

Không lâu sau lại nghe bên đó có người nói, “Ngụy Thành Tấn, ta biết, huynh cũng chướng mắt ta, ta chỉ là một thứ nữ trong Hầu phủ mà thôi.”

Giọng nói lần này rõ ràng hơn, A Uyển vội nhìn Hứa Nghiên Hành, quả nhiên hắn nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.