A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 72: Chỉ là một câu chuyện cứu mỹ nhân cũ rích. (2)



Hứa Nghiên Hành nói không cho nàng quản nhiều, nhưng không thể chịu được việc người tự mình đến, vẫn là tranh thủ lúc hắn lên triều.

Thẩm Bích đến khi A Uyển đang ngồi thêu hoa trên chiếc xích đu trong vườn, Chu ma ma đã chọn cho nàng vài mẫu thêu đang thịnh hành ở thành Nghiệp Đô - hoa mẫu đơn, nhưng A Uyển lại không muốn, đã chuẩn bị kim chỉ, thêu hoa hải đường trên chiếc khăn đã được khung xong.

Nàng thêu một chữ “Hứa” ở góc dưới bên phải của khăn, Chu ma ma nhìn thấy, bỗng hiểu ra, kêu lên hai tiếng, “Phu nhân, hóa ra đây là thêu cho đại nhân à? Vậy thì phải khác biệt, sau này đại nhân mang ra dùng, ôi, như vậy không phải là trùng hợp sao? Hoa hải đường đẹp quá, ngày mai để thợ làm vườn qua đây, trồng một mảng trong vườn.”

A Uyển đặt chiếc kim thêu dài xuống, nghe vậy đứng dậy nhìn, chỉ tay về phía một mảnh cỏ xanh không xa, “Cứ để đó đi, ngay đối diện với Nguyệt Tây Các, đứng trên lầu là có thể nhìn thấy.”

Chu ma ma liên tục gật đầu, đang chuẩn bị cho quản gia vào làm, không ngờ quản gia lại dẫn theo Tứ cô nương của Hầu phủ đi tới.

“Phu nhân, Thẩm tứ cô nương đến rồi.”

A Uyển nhìn sang, mời nàng ta ngồi xuống, “Tứ cô nương ngồi đi.”

Thẩm Bích nhìn có vẻ gầy hơn so với hai hôm trước, ngồi thẳng người bên bàn đá, không còn thấy sự lanh lợi hoạt bát thường ngày.

A Uyển nghịch nghịch chiếc khăn trong tay, cố tình nói, “Hôm nay sao bỗng dưng không nói gì? Cữu cữu của ngươi có nói ngươi hay nói lắm mà.”

Thẩm Bích nghe vậy, thở dài một hơi, “Tiểu cữu mẫu, hôm đó người cũng đã thấy hết rồi phải không?”

“Nghe cũng gần đủ.”

“Cháu biết, cháu và hắn không có kết quả.”

A Uyển ngẩng đầu nhìn nàng ta, “Nếu đã tự hiểu rõ, sao còn dây dưa?”

“Không buông xuống được.” Thẩm Bích thấp giọng nói nhỏ, thời gian hai năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đủ để nàng ta nhớ mãi, năm mười ba tuổi, Hứa thị đưa nàng ta và hai ca ca vào cung dự tiệc, nàng ta bị một số nữ quyến dụ dỗ uống một chén rượu, rồi say, đi ở trong cung, sau đó choáng váng không đứng vững, trong Ngự hoa viên không thể đi nổi, lúc đó là đầu hè, xung quanh có tiếng côn trùng kêu, mặt hồ trong hoa viên lấp lánh ánh sáng, rồi nàng ta gặp Ngụy Thành Tấn, hắn ta ngồi bên hồ, ánh trăng bao phủ, tay đang lau một chiếc sáo xanh ngọc, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, dưới ánh trăng hắn ta nhíu mày hỏi, “Ngươi là ai?”

Thẩm Bích quên mất mình đã trả lời như thế nào, có lẽ không trả lời, nàng ta chỉ nhớ ánh mắt đó, hình dáng của nam nhân đã khắc sâu vào trái tim mình.



A Uyển im lặng nghe nàng ta nói xong, tay nắm chiếc khăn không tự chủ mà siết chặt.

Có đôi khi, tình cảm dành cho một người không cần nhiều thời gian để ấp ủ, chỉ cần một ánh nhìn là đủ.

Nàng đối với Hứa Nghiên Hành cũng không phải như thế hay sao, chẳng qua là nàng may mắn hơn Thẩm Bích mà thôi.

“Lúc hắn thành thân với công chúa, cháu đã định từ bỏ, nhưng sau đó hắn và công chúa hòa ly, tại sao vẫn không thể?” Thẩm Bích cắn môi, con ngươi đỏ lên.

A Uyển đứng dậy ngồi bên cạnh nàng ta, mặc dù Ngụy Thành Tấn và công chúa đã hòa ly, nhưng có vẻ như lòng vẫn còn hướng về nhau, Thẩm Bích thực sự không cần phải tiếp tục dây dưa, cảm giác này nàng hiểu, giống như nàng từng nghĩ Hứa Nghiên Hành sẽ không bao giờ ở bên mình, nhưng không thể vì điều này mà để Thẩm Bích hãm sâu vào trong đó, vì vậy chỉ có thể nói, “Tứ cô nương, ngươi nghĩ xem, Ngụy công tử và công chúa đã chia tay được bao lâu rồi? Hắn là đích trưởng tử của phủ Quốc công, Ngụy Quốc công sao có thể để hắn mãi không tái hôn, trong đó chắc chắn là có nguyên nhân.”

Thẩm Bích lau lau mắt, như một đứa trẻ mà nhìn nàng, “Cháu cũng không hiểu tại sao.”

“Ngươi tự nghĩ kỹ đi, đừng để bản thân sa vào quá sâu, mặc dù ngươi là thứ xuất, nhưng Hầu phu nhân rất cưng chiều ngươi, Hứa Nghiên Hành lại là cữu cữu của ngươi, cả thành Nghiệp Đô này có nhiều nam nhân muốn cưới ngươi, không chừng còn tốt hơn cả Ngụy công tử.”

Thẩm Bích nghe nàng nói vậy cười ra tiếng, “Khó trách cữu cữu thích người, cháu cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.”

A Uyển mỉm cười, “Ngươi còn nhỏ, nhiều chuyện dễ dàng bướng bỉnh,” Nàng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, “Ta cũng từng như ngươi, từng kiên trì như vậy.”

Lòng tràn đầy vui vẻ, không biết để đâu.

Thẩm Bích trở nên hứng thú, “Cháu vẫn luôn muốn biết người và cữu cữu làm thế nào mà đến được với nhau, cữu cữu là người lạnh lùng như vậy, ngày nào không phải ở bên cạnh Hoàng thượng thì cũng là xử lý công vụ, người không biết đâu, trước khi gặp người, thấy cữu cữu rất hiếm khi cười, sau đó, cả người như biến thành một người khác vậy.”

“Chỉ là một chuyện,” A Uyển nâng chén trà, nhấp một ngụm, từ từ nói, “Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích mà thôi.”

Thẩm Bích che miệng cười, “Cữu cữu cũng không dễ dàng ra tay giúp ai cả, nếu người khác gặp chuyện xui xẻo mà cữu cữu không đổ thêm dầu vào lửa thì đã coi như tốt bụng rồi.” Nàng ta đầy vẻ hâm mộ, “Vậy nên người là người khác biệt nhất đối với cữu cữu.”

Cũ rích thì lại thế nào, nàng gặp hắn, mọi thứ đều đã khác biệt, như vậy là đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.